Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Huyền My nhìn thấy hành động của mẹ mình, đột nhiên không còn hèn nhát nữa, đi lên kéo tay mẹ Mai ra.


“Mẹ ơi, mẹ đang nói cái gì vậy? Đứa con này hoàn toàn không phải là của anh ta. “


Rơi vào tình cảnh này, Mai Huyền My cô đã không chịu nổi, Bạch Vĩ Hạo quang minh lỗi lạc, tiền đồ lại tốt như thế, cho dù cô ấy phải chết cũng không thể để liên lụy đến anh ta.


Mẹ Mai quay đầu lại nhìn chằm chằm con gái mình: “Cậu ta vừa chính miệng thừa nhận, mày còn nói không phải của cậu ta. Mày đang tính làm gì vậy? “


“Mẹ nói sao?” Anh ta thừa nhận điều đó thật ư? Mai Huyền My kinh ngạc nhìn về phía Bạch Vĩ Hạo.


Tại sao, tại sao anh ta phải thừa nhận điều đó.


Chẳng lẽ anh không biết, nếu thừa nhận thì đồng nghĩa với việc sự nghiệp và danh tiếng của anh ta đều sẽ bị liên lụy sao?


Anh ta là một người đẹp trai, ưu tú, lại ấm áp như vậy, sao có thể liên quan đến loại phụ nữ thân phận thấp hèn như cô ấy chứ.


Không, nhất định không thể được. Nếu như thế, anh ta sẽ bị cười nhạo mà thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.


Nghĩ đến đây, Mai Huyền My ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, khóe miệng lộ ra nụ cười đau khổ mà đẹp đế: “Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì, mẹ muốn dùng đứa nhỏ trong bụng con tống tiền, giúp em trai trả nợ cờ bạc. Nhưng làm mẹ thất vọng rồi. Đứa trẻ này thực sự không phải là của anh ta.


“Em trai nghiện ma túy, trong nhà mỗi ngày đều có người đến đòi nợ, ba trăm triệu rồi năm trăm triệu, cứ cách ba năm. Mẹ luôn ép con nghĩ biện pháp, nhưng con chỉ mới là một học sinh tốt nghiệp trung học, làm sao mà kiếm được số tiền lớn như vậy, vì thế con đã đi đến một quán bar để bán thân. Cho nên, bố của đứa trẻ là ai, con không biết. “


Giọng nói của Mai Huyền My rất nhỏ nhẹ, thế nhưng, mấy người Mạc Hân Hy đều nghe thấy hết.


Ánh mắt của cô ấy mâu thuẫn, tuyệt vọng, buồn bã, nhưng lại mơ hồ lộ ra một phần kiên định.


Mạc Hân Hy nhìn thấy, sau khi Bạch Vĩ Hạo nghe được những lời này, thân thể chợt run rẩy, vẻ mặt của anh ta tái nhợt dọa người.


Hóa ra, một tháng trước, người phụ nữ mà họ nhìn thấy là Mai Huyền My!


Như vậy hẳn là Bạch Vĩ Hạo đã có chút tình cảm với Mai Huyền My.


Mẹ Mai nghe đứa con gái luôn luôn dịu dàng lại nói ra lời như vậy, thẹn quá hóa giận, lập tức giáng một cái tát lên mặt Mai Huyền My.


“Mày, mày là một đứa con gái, sao lại không bi.


Mẹ Mai tức giận, cái tát ấy đã dùng hết toàn bộ sức lực, Mai Huyền My bị đánh một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống, trong phút chốc nửa bên mặt sưng lên, khóe miệng cũng chảy ra một tia máu.


Cô ấy che hai má lại, lạnh lùng nhìn mẹ mình, cười đau khổ.


Thế nhưng, cô ấy lại không nói một câu nào với mẹ Mai mà đi tới trước mặt Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ, cúi đầu thật sâu: “Sếp Lam, sếp Lục, xin lỗi. Tôi đã nợ ân tình của hai người, kiếp sau dù Mai Huyền My làm trâu làm ngựa cũng nhất định phải trả lại gấp đôi”


Nói xong, cô ấy không đợi mọi người phản ứng lại, ôm hai má, loạng choạng chạy từ trên sân khấu xuống rồi nhanh chóng ra khỏi hội trường.


Trước sau chỉ mất vỏn vẹn dăm ba phút .


Bạch Vĩ Hạo giống như một kẻ ngốc, cứ đứng ngây ra nhìn cô ấy, thẳng đến khi bóng dáng của cô ấy hoàn toàn biến mất ở cầu thang tầng hai.


Cô ấy nói rằng đứa trẻ không phải là của mình.


Cô ấy nói rằng cô ấy đã đi đến một quán bar làm việc đó.


Đây có phải là sự thật không? Đứa trẻ đó không phải là con của mình ư?


xấu hổ như vậ Bữa tiệc của nhà họ Lục đã bị chuyện khôi hài này cắt đứt từ lâu.


Lục Khải Vũ đứng trên đài, cầm micro lên: “Bảo vệ, lại đây kéo những người làm phiền này xuống. Đợi khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ tự mình xử lý.”


Nghe mệnh lệnh của anh, trong tích tắc, năm sáu nhân viên bảo vệ lao lên sân khấu, Đào Lệ Mẫn vừa mới bị Bạch Vĩ Hạo đẩy ngã xuống đài, trong mấy phút vừa rồi, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạc Hân Hy, sự thù hận xâm chiếm khiến cho cô ta mất hết lý trí.


Bấy giờ, khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ đi lên sân khấu muốn đưa bọn họ đi.


Cô ta đột nhiên từ dưới đất đứng lên, lao về phía Mạc Hân Hy: “Mạc Hân Hy, mày đi chết đi!”


Trong tay cô ta cầm một cây bút bi, dùng hết sức hướng về con mắt của Mạc Hân Hy mà đâm.


Hôm nay, Đào Lệ Mẫn có chết cũng phải chết cùng Mạc Hân Hy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK