Hơn nữa lại còn tức giận quá đà. Có phải tối qua chú tỏ tình với cô nào đó nhưng bị từ chối rồi không? Hay là chị gái này chính là người mà chú yêu? Chú định thể hiện sự đàn ông của mình trước mặt chị ấy sao?”
Câu nói của Lục Tấn Khang khiến người đàn ông kia nổi cả gân xa, anh ta hơi hoảng hốt nhìn người phụ nữ đeo kính râm bên cạnh.
Rồi đưa tay ra định bắt lấy Lục Tấn Khang.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy phối hợp rất ăn ý với nhau.
Mạc Hân Hy kéo con trai ra sau lưng còn Lục Khải Vũ tiến lên trước, đứng ra bảo vệ bốn mẹ con.
“Sao? Anh định vì chút chuyện nhỏ đó mà đánh nhau sao?” Lục Khải Vũ không hề sợ hãi nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông kia nghiến răng rồi tức giận nói: “Được, Lục Khải Vũ, hôm nay tôi phải báo thù thay cho em gái của tôi?
Nói rồi, anh ta định ra tay ngay trước cửa lên máy bay.
nói với Mạc Hân Hy và bọn trẻ: “Mấy mẹ con vào trước đi”
Mạc Hân Hy gật đầu rồi dắt ba đứa con trai lên máy bay.
Mộ Dung Lãnh Nhu xấu hổ thu tay lại: “Không ngờ một người dứt khoát quyết đoán, lạnh lùng vô tình như giám đốc Lục lại sợ vợ. Trước mặt vợ lại không dám bắt tay người phụ nữ khác. Vợ anh đúng là người có bản lĩnh” Câu nói của cô ta vừa cười cợt lại vừa châm chọc.
“Không phải là không dám mà là không muốn”
Lục Khải Vũ bình thản nói xong rồi nhìn người đàn ông bên cạnh Mộ Dung Lãnh Nhu.
“Nghe nói nhà họ Dung giáo dục rất nghiêm khắc, đến những người làm cũng vô cùng khiêm tốn, cẩn thận và có văn hóa. Cô Mộ Dung, cô phải quản lý cho tốt những người bên cạnh mình. Nếu không đến một ngày nào đó bọn họ gây họa cho cô thì không hay đâu”
“Tôi vẫn còn có việc, tôi đi trước đã”
Nói xong, Lục Khải Vũ không quan tâm đến Mộ Dung Lãnh Nhu mà cứ thế lên thẳng máy bay ở đăng sau, người đàn ông kia lại manh động đi tới ngăn Lục Khải Vũ lại nhưng đã bị Mộ Dung Lãnh Nhu quát lại.
“Thiên Bằng, khả năng khống chế của anh gần đây có phải càng ngày càng kém đi không? Cho dù anh muốn báo thù cho em gái của mình thì cũng phải tính kế lâu dài, không thể cứ hành động như anh bây giờ được”
Mộ Dung Lãnh Nhu trừng mắt lạnh lùng nhìn Thạch Thiên Bằng.
Bàn tay của anh ta đã cuộn lại thành nắm đấm, anh ta không cam tâm: “Nếu không phải vì Lục Khải Vũ, em gái của tôi là Lệ Mẫn cũng không phát điên”