Nhận rõ hiện thực này, cậu cảm thấy bản thân mình không cần phải quá quấn quýt nữa, cần phải cho người phụ nữ độc ác ích kỷ này biết sợ hãi là như thế nào.
Các vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của cậu chủ lập tức chạy tới, kéo Mạc Hân Hy lên khỏi mặt đất.
Lúc này sợi dây thừng trên chân của Mạc Hân Hy đã được cởi ra, nhưng hai tay cô vẫn còn bị trói.
Thấy mình sắp bị kéo đi, cô dùng hết sức giãy dụa, đầy lo lắng nhìn về phía Long Thiên hét lên: “Nhóc Thiên, mẹ là mẹ của các con!”
Con người vốn lạnh lùng của Long Thiên đột nhiên có rút lại, trong lòng cũng cảm thấy bối rối, cuối cùng cô cũng đã thừa nhận rồi sao!
Long Bách nghe vậy thì tức giận xông về phía cô, nhất chân lên mà đá vào phía trên đùi cô một cách dữ dội.
“Mạc Hân Hy, cô nói bậy bạ gì đó! Chúng tôi không có mẹ, mẹ chúng tôi đã sớm không cần đến chúng tôi rồi.”
Bởi vì ngày nào Long Bách cũng luyện võ nên cú đá vào trên đùi này thật sự hết sức đau đớn. Thế nhưng, nỗi đau thể xác không thể so sánh được nỗi đau trong lòng, hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
“Nhóc Bách, mẹ thật sự là mę các con, là con mà, mẹ đã tìm các con gần bảy năm nay rồi” Mạc Hân mẹ ruột các Hy nhìn hai đứa con mà bản thân mình ngày đêm mong nhớ, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Khuôn mặt của Long Thiên tái nhợt đi, cậu đột nhiên đứng lên: “Kéo xuống!”
Cậu không hề muốn nghe người phụ nữ này giải thích. Khi nghe cô nói ra thân phận của mình, các vệ sĩ đứng bên cạnh đã bị một phen sợ hãi tới mức không dám thở mạnh. Người phụ nữ này đúng là to gan, không biết trời cao đất dày là gì mà, mặc dù là cô ta không muốn vào phòng tối đi nữa cũng không thể nói bừa như thế này được chứ.
Cậu hai và cậu ba là con ruột của cô ta à, thế mà cũng dám nói ra nữa!
Mạc Hân Hy còn muốn giải thích rõ ràng lí do lại bị các vệ sĩ nhanh chóng kéo ra khỏi phòng khách.
Rẽ trái, rẽ phải đi tiếp khoảng năm, sáu phút, cô bị mấy người vệ sĩ nhốt vào một căn phòng tối nằm ở nơi sâu nhất của nơi này.
Cái gọi là phòng tối chính là một căn phòng bốn phía đều không có cửa sổ, kín đến không kẽ hở.
Vào mùa hè, trải qua gần một ngày trong cái nắng như thiêu như đốt, giờ đây bên trong căn phòng nóng không khác gì một cái lò nung.
Nhưng thực tế thì nhiệt độ chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là trong căn phòng tối này còn nuôi một vài con gà mái, chúng nó tỏa ra một mùi hương quả thật là không thể nào nói một lời mà hết được.
Bây giờ đã là buổi chiều, những con gà mái đều chui qua khe cửa ở phía dưới bay ra ngoài, nhàn nhã đi tìm thức ăn.
Còn Mạc Hân Hy thì hai tay vẫn đang bị trói ở phía sau người nên không thể bịt mũi được, chỉ có thể chịu đựng cái mùi khó chịu này.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng cô dán ánh nhìn vào góc phía trên phiến đá ở tận cùng của căn phòng.
Phiến đá cách mặt đất khoảng một mét, trên đó có ba cái tổ gà, trong đó một cái tổ vẫn còn một quả trứng.
Trong đại sảnh nhà họ Long, đảm vệ sĩ đã trở lại sau khi làm xong mệnh lệnh nhốt Mạc Hân Hy vào phòng tối.
“Trong vòng ba ngày không được mang cho cô ta bất cứ đồ ăn gì, kể cả nước, ba ngày sau ném cô ta ở trước cổng của tập đoàn Lục thị. Vẻ mặt Long Thiên lạnh lùng, trong giọng nói của cậu cũng không mang theo một chút tình cảm nào.
Các vệ sĩ có phần kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, sau đó vội vã gật Từ lúc nào mà cậu hai lại dễ nói chuyện như vậy nhỉ? Người phụ nữ ấy đã đánh vỡ lòng tin của bọn họ, còn ăn nói linh tinh, tự xưng là mẹ của họ, trừng phạt như vậy có phải là quá nhẹ nhàng rồi không. Thế nhưng làm cấp dưới, họ đều biết rõ tính cách của cậu hai, đừng nhìn cậu còn nhỏ tuổi mà khinh thường, có đôi lúc suy nghĩ của cậu lại vượt xa người lớn, vì vậy họ cũng không dám hỏi gì, chỉ nhanh chóng nhận lệnh rồi đi ra ngoài.