Thời gian lúc này đã gần đến tám giờ tối, mấy đứa nhóc kia đã ngồi trên máy bay trong một thời gian dài, nên đều thấy đói bụng, Lục Khải Vũ giúp bọn nhóc gọi đồ ăn.
“Vợ à, em cũng ăn chút đi! Nếu không thì làm sao mà có sức để báo.
thù cho Ngũ Bảo được đây!” Anh đi đến cạnh Mạc Hân Hy, nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của cô.
Mạc Hiểu Hân đứng ở lan can trên tầng cao nhất, nhìn ra sông Bạch Mã, vào mùa thu ban đêm, trên mặt hồ có rất nhiều ngọn đèn đang chiếu sáng, đó là thuyền nhỏ đánh cá của thôn dân đi bắt cá ở phụ cận.
“Tấn Khang, rốt cuộc là con đang ở đâu?” Cô khẽ thì thào, nước mắt chảy xuống hai má.
Lục Tấn Khang là đứa có logic rõ ràng nhất, tỉnh táo nhất, và cơ trí nhất trong mấy bé cưng, cậu và Đại Bảo Lục Minh Húc chính là hy vọng trong tương lai của tập đoàn nhà họ Lục.
Hơn nữa, đứa con này trải qua đau khổ từ nhỏ, nhận hết tất cả uất ức, vất vả lắm mới tìm được cậu, vợ chồng họ còn chưa kịp bồi thường tốt cho cậu, thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Lục Khải Vũ lúc này cũng khó chịu như bị đao cắt vào Vậy.
Đúng lúc này, Lý Toàn đã dẫn theo thuộc hạ đưa Hướng Mai và cả người đàn ông đầu trọc cùng đi lên tầng cao nhất.
Lại qua thêm năm phút nữa, thì người gác tầng cũng đưa Lư Bạch Khởi đến.
“Lý Toàn, đưa dây xích sắt này cho bọn họ tự trói lại” Mạc Hân Hy không biến sắc mà chỉ về phía dây xích sắt trên mặt đất.
Hướng Mai và đầu trọc liền nhanh chóng nhận ra vợ chồng họ.
Dù sao thì ở Hà thành, vợ chồng họ cũng được coi là người có tiếng.
Lúc này Hướng Mai vẫn còn chưa biết rõ ràng chuyện đã xảy ra ở khu biệt thự bốn mùa như họa, nên vẫn còn muốn nói dối, định bịa chuyện: “Chủ tịch Lục, bà chủ Lục, sao các người lại bắt tôi, là tôi đã cứu con hai người mài”
Mạc Hân Hy đỏ mắt, bước chậm rãi đến trước mặt Hướng Mai: “Cô nói là cô đã cứu con tôi?”
Cô vừa nói vừa cầm dao găm trong tay trực tiếp đâm cánh tay của Hướng Mai: “Cô thật coi tôi là đồ ngốc sao? Chưa điều tra qua mà đã bắt bà đến đây”
Sau đó, hơi dùng sức, rút dao găm ra, lại đâm tiếp lần thứ hai.
“Mạc Hân Hy tôi từ trước đến nay đều là người không phạm tôi thì tôi sẽ không phạm người, nhưng, nếu ai dám ức hiếp đến trên đầu tôi, thì tôi chắc chắn sẽ đánh trả lại gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần!”
“Vương Kỳ dù sao cũng từng là đồng nghiệp, bạn bè của cô, cô ấy cũng giúp cô nhiều chuyện như vậy, vậy mà cô lại là người phụ nữ không bằng cả heo chó, lấy oán trả ơn”
“Nếu không phải tại cô, thì Vương Kỳ sao có thể gặp phải chuyện như thế, còn con tôi cũng làm sao sẽ không rõ tung tích hiện giờ kia chứ?”
“Vì vậy, Hướng Mai, cô đáng chết”
Trên tay của Hướng Mai tuy không đâm trúng động mạch chủ, song hai lần đâm này cũng làm cho cô ta đau đến cả đầu đầy mồ hôi, ngũ quan vặn vẹo.
Máu đỏ tươi nhanh chóng chảy xuống từ trên tay cô ta.
Cả người cô ta ở trong sự khiếp sợ và đau đớn, thì đã sớm nói không ra hơi.
Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy tình hình như vậy, thì sớm đã bị dọa chết, hai chân không nhịn được mà lạnh run.
Nhìn thấy Mạc Hân Hy đang nhìn thẳng vào mình, ông ta mau chóng giải thích lung tung: “Chuyện đó, bà Lục, bà chủ Lục à, chuyện không liên quan đến tôi, chẳng có gì liên quan đến tôi cả. Là cô ta, là ả Hướng Mai này đố kị sự giỏi giang của Vương Kỳ, ghen ty Vương Kỳ lớn lên xinh đẹp hơn cô ta. Nên mới đưa Vương Kỳ cho Điền Lão Đại”
Điền Lão Đại trong miệng tên đầu trọc chính là tên đã khi nhục Vương Kỳ, là tên đàn ông bụng bự bị Vương Kỳ đẩy xuống lầu mà đi đời nhà ma.
Người đàn ông đó vốn chính là tên côn đồ không biết được mấy chữ, mấy năm trước, bỗng có vận may ập tới, ở nước ngoài kiếm được mỏ vàng, buôn bán lời được một đống tiền.