Đoạn đường đó vẫn đang trong giai đoạn thi công nên vẫn chưa lắp hộ lan.
Hiện giờ Vương Kỳ không còn suy nghĩ được gì nữa, từ nhỏ cô lớn lên trong nhà Mộ Dung, không phải lo lắng gì chuyện cơm áo gạo tiền, lúc nào cũng được bố mẹ cưng chiều, chưa từng phải trải qua những dày vò lớn như vậy.
Vậy nên năm đó mới dễ dàng bị Lư Bạch Khởi lừa gạt, mới bị cái thứ gọi là tình cảm che mắt, không nghĩ đến hậu quả, dùng một cách thức.
điên cuồng nhất để sinh ra con gái.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra trong hai tiếng đồng hồ trưa nay đã vượt quá phạm vi cô có thể chịu được, nhất là Lục Tấn Khang và con gái lại còn nhìn thấy tình cảnh thê thảm đó của cô.
Dựa theo kinh nghiệm học y của cô, cú đẩy vừa nãy của cô khiến người đàn ông kia ngã từ trên cầu thang xuống, cái chết của anh ta là chuyện không còn gì nghi ngờ nữa.
Cho dù bây giờ cô không chết thì về sau cô cũng sẽ bị phán án tử hình.
Đến lúc đó nếu như bị bắt, ra tòa xét hỏi, danh dự của cô sẽ không còn gì nữa.
Bố mẹ cô đã nhiều tuổi như vậy, cô không những không làm tròn chữ hiếu mà lại còn khiến bọn họ lo lắng, đau đớn đứt từng khúc ruột.
Đáng sợ nhất là cô không còn dũng khí để tiếp tục sống trên cái thế giới bẩn thỉu này nữa.
Cô đã cứu mạng của Lục Tấn Khang, người nhà họ Lục có sẽ giúp cô đem con gái cô tới châu Âu đưa tới nhà Mộ Dung cho bố mẹ cô.
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ quay đầu lưu luyến nhìn con gái lần nữa: “Niệm Đơn, con nhất định phải sống tốt!”
“Lục Tấn Khang, đưa Niệm Đơn về châu Âu giúp dì”
Nói xong, cô nhắm mắt, quyết định buông mình xuống dưới.
“Mẹ, đừng mà, mẹ” Vương Niệm Đơn gạt cánh tay của Lục Tấn Khang ra và xông tới. Cô bé muốn kéo mẹ lại nên cũng nhảy xuống không do dự.
“Niệm Đơn, cẩn thận, đừng mà” Lục Tấn Khang định đưa tay ra kéo Niệm Đơn nhưng vì quán tính, nền đất trơn trượt, cậu bé không kịp dừng lại nên cũng ngã theo xuống phía dưới.
Lúc Lý Duy Lộc và Long Uy đuổi theo, hai người đứng cách đó mười mét, giương mắt nhìn ba người bọn họ cùng nhảy xuống nơi nước chảy xiết nhất của sông Bạch Mã mà chỉ trong vòng chưa tới một phút.
“Ngũ Bảo”
“Tấn Khang”
Lý Duy Lộc và Long Uy gần như xông tới mép bờ ngay lúc đó, cả hai cùng nhảy xuống không hề do dự, định nhanh chóng cứu Lục Tấn Khang lên.
Nhưng sau khi nhảy xuống, bọn họ chỉ cứu được Vương Niệm Đơn bị mấy cây cỏ nước cuốn lấy.
Còn Vương Kỳ và Lục Tấn Khanh đều không tìm thấy đâu.
Long Uy đưa Vương Niệm Đơn lên phần bờ có địa hình thấp nhất gần đó rồi nói với mấy đàn em: “Những người biết bơi xuống đây hết cho tôi. Ai tìm được Tấn Khang, có thưởng 3 tỷ”
Mấy tên đàn em nghe thấy vậy đồng loạt nhảy xuống tìm kiếm Vương Kỳ và Lục Tấn Khang.
Nhưng đoạn sông sâu không thấy đáy này hình như có tà, bọn họ bơi thuận theo dòng nước, tìm kiếm theo kiểu thả lưới, thậm chí bơi xuống phía dưới hạ lưu khoảng 1km nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Lục Tấn Khang và Vương Kỳ đâu.
Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng phút một, từng giờ từng giờ một, ánh mặt trời đã nhuộm đỏ cả một khoảng không gian lớn.
Đội cứu hộ trên sông của Hà Thành cũng nhập cuộc nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lục Tấn Khanh và Vương Kỳ đâu.