Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vũ Bách nhìn thấy anh ta có ý định tiến lên kéo lấy Lục Tử Tín thì thẳng thừng đá một cước lên đùi của Lư Bạch Khởi.


“Chú muốn làm gì chứ? Tên của anh ba tôi để cho chú gọi hay sao?”


Chân của Lư Bạch Khởi mềm nhữn ra, anh ta quỳ trên mặt đất.


Lục Tấn Khang bước tới, dùng sức đạp lên lưng của anh ta. Lư Bạch Khởi nghiêng người ngã xuống mặt đất.


Anh ta vừa mới cố gắng đứng dậy, Lục Vũ Bách lại lần nữa ngồi lên trên lưng của anh ta.


Đôi chân của Lục Minh Húc và Lục Tấn Khang cùng nhau đá vào trên đùi, trên lưng của anh ta.


Nắm đấm của Lục Vũ Bách cũng cùng lúc đánh vào phía sau lưng của anh ta.


Ba người bọn chúng đều không giống như những đứa trẻ con bình thường, chân nhỏ bé và nắm đấm đánh vào người, đau không chịu nổi.


“Mấy cái đứa này, mấy đứa đang làm vậy, chú sẽ kiện mấy đứa”


Lục Minh Húc túm lấy tóc của anh ta, ép anh ta phải ngẩng đầu lên nhìn mình. Giọng điệu của cậu bé khinh thường nói: “Chú muốn kiện chúng tôi sao? Chúng tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy. Là do chú đã dùng thủ đoạn xấu vu khống bố của tôi trước. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, chẳng qua có chút bốc đồng thôi”


“Hơn nữa, chú là một người lớn lại không thể nào đánh lại mấy đứa trẻ chúng tôi. Chú không cảm thấy xấu hổ sao?”


Mấy đứa trẻ của nhà họ Lục thực sự rất nổi bật. Vậy nên tiếng động truyền từ trên tầng nhanh chóng thu hút ánh mắt của nhiều người.


Mạc Vũ Lý cũng theo đám đông ngẩng đầu lên nhìn về phía này.


Nhìn thấy mấy đứa trẻ nhà họ Lục đang dạy dỗ kẻ xấu đã hãm hãi bố của bọn họ. Đột nhiên trong lòng cậu bé dâng lên nhiệt huyết.


Cậu bé vội vàng chuẩn bị chạy tới đó.


Hoàng Ánh Tuyết giữ chặt cậu bé lại: “Con muốn làm gì thế, đừng có gây chuyện nữa.”


Mạc Vũ Lý quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp với cô ấy: “Mợ à, con chỉ đi xem một chút thôi. Nhân tiện, con sẽ khuyên nhủ bọn họ đừng quá xúc động. Nhỡ đâu không may đánh người đến mức tàn phế thì không tốt. Mợ thấy có đúng không?”


“Hơn nữa, dù sao thì bọn họ cũng là anh em với cháu. Vì vậy bọn họ tụ tập đánh người là không tốt. Con cần phải đi tới đó khuyên bảo bọn họ mới được”


Nói xong, cậu bé đẩy Hoàng Ánh Tuyết qua một bên, cậu bé khẽ thì thầm vào tai cô ấy: “Mợ vẫn nên đi khuyên nhủ chú ấy cho tốt đi thì hơn.


Mợ nhìn bộ dáng mất hồn của chú ấy kia kìa. Chắc chắn là chú ấy vẫn còn đang đau khổ vì bạn gái trước đấy”


Sau khi nghe những gì anh ta nói, Hoàng Ánh Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Khúc Lăng Cường. Quả nhiên, sắc mặt của Khúc Lăng Cường đang không được tốt.


Chờ tới khi cô ấy quay đầu lại nhìn Mạc Vũ Lý thì đã thấy tên nhóc này chạy tới chỗ cầu thang tầng hai rồi.


Lúc này, mấy người Lục Minh Húc đã dạy dỗ Lư Bạch Khởi đủ rồi.


Dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc của nhà họ Lục, bọn họ chỉ muốn cho.


Lư Bach Khởi nếm môt chút vi thôi, vẫn còn có rất nhiều người đang nhìn bọn họ. Vì nhà họ Lục, bọn họ vẫn cần phải có chừng mực.


Khi ba anh em bọn họ chuẩn bị thu tay lại thì Mạc Vũ Lý chạy tới.


“Đánh nhau đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tràn đầy hưng phấn.


Lục Minh Húc kéo Vũ Bách rời khỏi người của Lư Bạch Khởi, nhìn cậu bé một cái: “Chúng tôi đánh nhau thì cậu vui sướng cái gì chứ?”


Mạc Vũ Lý nhìn thoáng qua Lư Bạch Khởi ở trên mặt đất, cậu bé không nhịn được lấy chân đá anh ta một cái: “Chúng ta đều là bạn học, còn là bạn tốt của nhau. Loại người xấu này tất nhiên phải cùng nhau đánh mới phải chứ.”


Lục Vũ Bách bu môi nói: ‘Mạc Vũ Lý, cậu vẫn còn không biết xấu hổ hả? Ai là bạn tốt với cậu cơ chứ?”


“Chúng tôi cũng chưa từng làm bạn với cậu đúng không?” Lục Tấn Khang liếc mắt nhìn cậu bé. Cậu bé không quen nhìn hành vi mặt dày như thế này của Mạc Vũ Lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK