Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 987


Từ lúc cậu có thể nhớ được những người đồng hành mình lúc bé, lớn lên, học tập đều là bảo mẫu, quản gia, không có những giáo viên chuyện nghiệp.





Mỗi ngày mẹ và cậu chỉ biết cách màn hình máy tính để kiểm tra kết quả, tình huống học tập của cậu.





Cho tới bây giờ bà ấy cũng chưa từng nghiêm túc lắng nghe lời cậu nói, hay dùng một bữa cơm với cậu.





Nghe bảo mẫu đi theo mẹ lâu năm nói, năm đó bởi vì mình sinh ra đã phải nằm ở bệnh viện, lúc gần đến cái chết, mẹ cũng chỉ nhìn một cái rồi đi.





Trù máu mủ thì quan hệ giữa cậu và mẹ Mạc Tình còn không bằng dì bảo mẫu, còn không bằng mợ Hoàng Ánh Tuyết đã kết hôn ba tháng với cậu của cậu.





Ít nhất trong ba tháng đó, mợ Hoàng Ánh Tuyết còn cùng ăn cơm, cùng nói chuyện với cậu, đau lòng vì mỗi ngày cậu đều phải ăn bữa ăn dinh dưỡng mà lén mua đùi gà cho cậu ăn.





Có lúc những người xung quanh sẽ nói rằng cậu còn quá trẻ, suy nghĩ quá nhiều, miệng quá độc, vô lý, ồn ào, thậm chí là đanh đá. Nhưng thật ra thì cậu cũng không muốn vậy, cậu cũng biết những hành động kia là không đúng.





Nhưng mà, cuộc sống như thế thì quá đè ép, cậu không tìm được cánh cửa để phát tiết, cũng không có cách nào phản kháng sự sắp xếp của mẹ mình. Vì vậy cậu cũng chỉ có thể dùng cách không đúng này để chống lại, mượn đó để dẫn đến sự chú ý của mẹ cậu.





Bởi vì nhà họ Mộ Dung là thế gia trăm năm ở Châu u, luôn sống chết và nghiêm khắc đối với từng hành động cử chỉ. Cậu cho là chỉ cần cậu giống như một đứa trẻ đầu gấu ở trong tỉ vi, mắng chửi người, đánh người, đùa giỡn khốn nạn, không nói chuyện lễ phép, phá phách, thì mẹ Mạc Tình sẽ buông bỏ hết những chuyện bên ngoài để về nhà với cậu, giáo dục cậu, dẫn dắt cậu.





Nhưng mà cậu nghĩ sai rồi.





Mỗi một lần cậu khác người hình phạt đổi lấy đều là phạt đứng, đều là số chữ của bài kiểm tra càng nhiều.





Cậu mới chưa đầy bảy tuổi nhưng kiểm tra một phần hai ngàn chữ, bây giờ đối với cậu mà nói đó chỉ có là tiện tay lấy, không phí nhiều sức.





Gió lạnh thổi qua những cành cây ở trên đầu của Mạc Vũ Lý khiến cho nó rụng xuống.





Có một chiếc lá chậm rãi rơi vào trên đầu cậu, cậu giơ tay lên lấy nó xuống.





Chẳng biết tại sao, trong đầu cậu lúc này lại nghĩ về bộ dạng thân thiết của mẹ Lục Minh Húc khi mỉm cười nhìn cậu.





Vì vậy cậu lấy điện thoại trong tay ra tìm số của Mạc Hân Hy.





Cô còn chưa nói hết câu đã bị Lục Khải Vũ hôn.





Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, thật sự cô không thể hiểu nổi, tại sao mỗi lần mình tức giận thằng nhóc này lại cứ luôn dùng một chiêu mỹ nam kế như thế.





Hết lần này đến lần khác, cho dù cô đang tức giận đến mức nào, chẳng mấy chốc sẽ lại chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.





Lục Khải Vũ thấy cơ thể trong lòng mình không còn chống cự nữa, mà lại vô thức ôm lấy cổ anh. Lúc này anh mới không đành lòng mà buông cô ra, vùi đầu vào hõm cổ cô.





“Vợ, hôm nay là ngày thứ mấy?”





“Cái gì?’ Mạc Hân Hy chưa hiểu ý của anh là gì.





Lục Khải Vũ dùng dăng rời khỏi người cô, trầm giọng nói: “Ý anh là, đây là ngày thứ mấy kể từ khi em bị thương. Không phải bác sĩ bảo chúng ta không được thân mật trong vòng một tháng sao?”





Mặt của Mạc Hân Hy dần đỏ lên.





“Không biết, em không tính, chắc là ngày thứ mười.”





“Ồ, thế là còn tận hai mươi ngày lận.”





“Ông xã, ngày mai anh gọi điện thoại cho Khải Dã, gọi cậu ấy đến đây nói rõ ràng mọi chuyện với Mạc Vũ Lý, Mạc Tình đã đến Hà Thành, nếu như Mạc Vũ Lý thật sự là người của nhà họ Lục, chuyện này cũng nên xử lý sớm. Khải Dã cứ trốn tránh như thế cũng không phải là cách hay”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK