Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 843: Chướng mắt


Trên tóc Đào Lệ Mẫn vẫn còn dính nước cam, nhìn thấy Khúc Lăng Cường đuổi theo đứa nhóc kia, cô tức tối giậm chân: “Khúc Lăng Cường, anh quay lại!”


Nhưng Khúc Lăng Cường vốn không nghe được âm thanh của cô ta, và cũng không ngoảnh đầu lại.


Cô ta đành phải rút khăn giấy và tự lau cho mình.


Cách đây không lâu, công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú đã từng hợp tác với một chương trình của đài truyền hình và trở thành một cú hit nho nhỏ ở Hà Thành, liên quan tới người thiết kế chính là cô ta cũng đã từng lộ mặt trên đài truyền hình.


Vì thế có một vài khách trong quán đã tinh mắt, rất nhanh liền nhận ra được cô ta.


“Người kia có phải là Đào Lệ Mẫn nhà thiết kế của nội thất Nguyệt Tú không? Mấy hôm trước tôi còn thấy cô ấy trên TV mà!”


“Hình như là vậy, tôi nghe nói hạng mục Bảo tàng Khoa học Công nghệ lần này là do cô ấy tự mình thiết kế. Một người rất có tài!”


“Có tài thì đã sao? Còn du học nước ngoài nữa, vậy mà lại làm ra chuyện phá hoại gia đình người khác, thật mất mặt!”


“Đúng là cô ta, bề ngoài nhìn cũng không tệ, không nghĩ tới Đào Lệ Mãn lại làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy. May là chỉ bị hất một cốc nước cam, nếu bị tạt axit chắc hẳn bị hủy dung rồi”


Tuy tất cả mọi người chỉ thầm thì khẽ tiếng, nhưng những lời này vân lọt vào tai Đào Lệ Mẫn rất rõ ràng.


Mặt cô ta đỏ bừng lên, không giải thích được với những người này, cô đành phải cúi đầu thanh toán hóa đơn rồi nhếch nhác ra khỏi nhà hàng.


Phía xa xa, cô ta nhìn thấy được Khúc Lăng Cường đang dắt tay thằng nhóc kia băng qua đường.


Cô muốn chạy tới để hỏi thằng nhóc kia cho rõ ràng, nhưng đúng lúc lại gặp đèn đỏ. Đợi đến khi đèn bật xanh, phía bên kia đường đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Khúc Lăng Cường và thằng nhóc ấy đâu nữa.


Khúc Lăng Cường kéo Mạc Vũ Lý đi vào một công viên nhỏ ở góc đường.


“Nói đi, sao phải làm chuyện như thế này?” Anh ta kéo Mạc Vũ Lý đến ngồi trên băng ghế rồi nhìn chăm chằm vào cậu.


Mạc Vũ Lý hờ hững nhún vai: “Nhìn thấy người phụ nữ đó chướng mắt!”


“Không vừa mắt thì liền hất nước người ta? Mạc Vũ Lý, cháu tốt xấu gì cũng là một ngôi sao nhí nổi tiếng, chuyện này nếu để truyền thông biết được, cháu còn muốn hoạt động nữa không?” Khúc Lăng Cường ngồi xuống bên cạnh cậu, ghìm thấp giọng xuống.


“Chú bao che cô ta như vậy, đau lòng cô ta, có phải thích cô ta rồi không?” Mạc Vũ Lý hỏi lại.


“Chú…” Khúc Lăng Cường bị hỏi nhất thời nghẹn lời.


“Nói không nên lời tức là thích rồi chứ gì, vốn nghĩ rằng chú sẽ tốt hơn cậu cháu một chút. Nhưng không ngờ, chú còn không bằng cả cậu cháu!”


Nói xong cậu đứng lên, bàn tay nhỏ bé chỉ vào Khúc Lăng Cường, tiếng nói trẻ con non nớt nhưng đầy mạnh mẽ chắc nịch: “Mợ cháu là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành nhất trên thế gian này. Nếu chú không thích mợ thì từ hôm nay trở đi đừng có đi trêu chọc mợ ấy nữa”


“Cháu ghét nhất là loại đàn ông một chân đạp hai thuyền như chú!”


Nói xong thì hất đầu và chuẩn bị bỏ đi.


Khúc Lăng Cường kéo cậu lại trêu chọc mợ cháu khi nào?”


Lời này của cháu là có ý gì? Chú tới Mạc Vũ Lý xoay người lại, dùng đôi mắt đẹp như đào hoa nhìn chằm chăm anh ta, sau đó tiến lên một bước và đâm đâm ngón tay vào ngực Khúc Lăng Cường: “Tốt nhất là không có, trước đó vì mợ không quên được chú nên mợ mới lựa chọn kết hôn với cậu cháu. Hôn nhân của họ thất bại, không có hạnh phúc, Khúc Lăng Cường chú phải chịu một nửa trách nhiệm”


Sắc mặt Khúc Lăng Cường chuyển sang trắng bệch, anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cậu bé: “Cháu, cháu nói vậy là có ý gì?”


Mạc Vũ Lý ra sức rút tay về và đẩy anh ta ra: “Trong lòng chú tự biết rõ còn cố hỏi, hà cớ gì phải giả vờ giả vịt ở đây. Một người phụ nữ tốt như mợ cháu vậy, sau này nhất định sẽ có người đàn ông tốt hơn đến trân trọng m Nói rồi cậu lại nhìn Khúc Lăng Cường với ánh mắt khinh thường, sau đó lại hất đầu ngạo nghễ và bỏ đi.


Khúc Lăng Cường đuổi nhanh theo, bắt lấy cánh tay cậu lần nữa: “Mạc Vũ Lý, nói cho rõ trước rồi hẳn đi”


Mạc Vũ Lý bực dọc liếc nhìn tay anh ta, âm thanh phát ra lạnh như băng: “Buông ral”


“Cháu nói rõ ràng trước đi!” Khúc Lăng Cường cứng rắn không chịu buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK