Không biết thế nào mà trong đầu cậu lại hiện ra dáng vẻ nhìn cậu cười ngu của Lục Khải Dã.
Cậu lắc đầu thật mạnh, ông trời ơi, cầu ông phù hộ, đừng để cái đồ Lục Khải Dã ngốc nghếch kia làm cha của con.
Hạ quyết tâm xong, cậu đang định ngồi xe buýt đi tìm Khúc Lăng Cường.
Nhưng cậu vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy một bà cô tầm 40, 50 tuổi đang lôi kéo Hoàng Bảo Mai vào một con ngõ nhỏ gần đó.
Bọn họ lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải làm chuyện tốt.
Mạc Vũ Lý do dự một lát, nhưng vẫn không nhịn được tò mò đi theo sau.
Ngõ nhỏ rất chật hẹp, trời lại đang nhá nhem tối, vị trí cái ngõ này cũng ở nơi hẻo lánh, nên bên trong cũng chẳng có mấy người.
Bà cô kia đi vào sau khi trong ngõ thì cảnh giác nhìn quang bốn phía. Mạc Vũ Lý nhanh tay nhanh chân, nấp mình đằng sau một cái thùng rác để ở bên cạnh.
Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: “A”
Tiếng kêu rất ngắn, không quá lớn, nhưng tràn ngập sợ hãi.
Là giọng của Hoàng Bảo Mai. Cậu vừa cùng cô ta nói chuyện, nên vừa nghe là cậu đã nhận ra tiếng kêu đó đúng là của Hoàng Bảo Mai.
Đây là chuyện gì thế?
Cái bà cô vừa già vừa xấu kia đắc tội người khác?
Bởi vì tò mò, cậu lại ở phía sau thùng rác thò đầu ra nhìn trộm. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng cách đố không xá, cậu kinh ngạc há to miệng.
Mạc Hân Hy dùng khả năng khả năng hóa trang cao siêu của mình, còn đội tóc giả, sau đó dựa vào tài liệu Lý Toàn cung cấp, dùng Hàn Hữu làm mồi nhử, thành công dụ Hoàng Bảo Mai vào trong ngõ nhỏ, nhân lúc cô ta không để ý thì đánh ngất.
Xong việc, thấy xung quanh không có ai phát hiện, cảm thấy đội tóc giả thật vướng víu, nên cô quăng bỏ luôn.
Mặc dù cô cố ý cải trang thành bà già, nhưng Mạc Vũ Lý vừa nhìn một cái đã phát hiện ra thân phận của cô.
Là, là cái dì gì kia, mẹ của bọn Lục Minh Húc.
Bà già 40, 50 tuổi ban nãy đưa Hoàng Bảo Mai vào con ngõ nhỏ này, thế mà lại là mẹ của bọn Lục Minh Húc?
Lúc này, Hoàng Bảo Mai đã bị đánh bất tỉnh. Mẹ của Lục Minh Húc chỉ đạo mấy anh cao to đẹp trai, lưu loát gọn gàng nhét cô ta vào trong bao tải.
Mặc dù mặc quần áo và hóa trang thành bà già, nhưng mẹ của Lục Minh Húc vẫn mang một dáng vẻ oai hùng hiên ngang.
Hóa ra người bình thường khiến người khác cảm thấy gần gũi thân thiết, bên trong lại không hề mềm yếu, mỏng manh như vẻ bề ngoài, cô còn có một mặt không muốn người khác biết đến này!
Nhưng mà cô ấy vì sao muốn bắt Hoàng Bảo Mai đi?
Còn cố ý hóa trang, đổi quần áo, trang điểm thành một bà già 50 tuổi.
Lẽ nào cô ấy không biết hành vi bắt cóc này là phạm pháp sao?
Mạc Vũ Lý khom lưng, lặng lẽ lui ra khỏi con ngõ nhỏ, ẩn mình ở sau cửa chính vào khu nhà cho người ở Nhạc viện.
Rất nhanh, cậu nhìn thấy mẹ của Lục Minh Húc dẫn mấy anh cao to kia từ ngõ nhỏ đi ra. Hai người trong số đó khiêng hai cái bao tải, một cái bên trong chắc là một ít rau dưa, bởi vì có mấy cái lá rau lộ ra.
Một anh cao to khác, mặc dù cũng vác cái bao tải màu giống y hết, nhưng cậu biết, bên trong chính là Hoàng Bảo Mai.
Bọn họ bước nhanh đến chiếc ô tô màu đen có rèm che đỗ sẵn bên đường, mở cốp xe phía sau, ném cả hai cái bảo tải vào.
Sau đó, khỏi động xe, tuyệt trần mà đi.