Mẹ Mai vội vàng chạy qua đỡ con trai dậy: “Cô đúng là đồ đàn bà không biết điều. Chúng tôi đã tốt bụng giúp cô vạch trần bộ mặt thật của Lục Khải Vũ, đáng ra cô nên cảm kích chúng tôi mới phải, đằng này cô lại lấy oán báo ơn, dám đánh con trai tôi!”
“Không biết điều? Lấy oán báo ơn? Này bà, bà đang nói tôi hay là đang nói nhà họ Mai các người vậy?” Mạc Hân Hy cười nhạt.
“Đương nhiên là nói cô rồi. Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng cô đẻ cho Lục Khải Vũ được bốn đứa con thì cậu ta sẽ đối xử tốt tới cô. Cậu ta chính là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, vì lợi ích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn khốn kiếp nào, sau này kiểu gì cũng có lúc cô phải ngồi đấy mà khóc”
Hôm nay người ta kết hôn vậy mà bà ta lại có thể nói những lời khó nghe như vậy.
Lục Khải Vũ giận tím mặt đang định bước lên bảo vệ vợ mình thì lại bị con trai ngăn lại.
“Bố, mục tiêu của đối phương chính là bố, bố đi lên không những không giúp được mẹ mà ngược lại còn làm vướng chân mẹ đấy chứ!” Là con trai của Mạc Hàn Hy, Mạc Minh Húc rất hiểu mẹ của mình, một khi mẹ đã dám đi lên thì chứng tỏ rằng mẹ nhất định sẽ có biện pháp xử lý hai người đó.
Ngược lại thì bố cậu lại là người đàn ông bộc trực với EQ cực thấp, vào lúc này mà bố lên thì chỉ khiến mọi chuyện loạn hơn mà thôi.
Quả nhiên, sau khi nghe mẹ Mai nói, Mạc Hân Hy không những không tức giận mà ngược lại còn cười phá lên.
“Ý bà là tôi còn phải cảm ơn mẹ con các người đúng không?”
“Đương nhiên, nếu như cô biết thân biết phận thì mau dẫn bọn trẻ rời đi, loại người như này ấy à, nếu cô mà cưới cậu ta thì chưa biết chừng này nào đó cô còn bị người ta bán đi lúc nào không hay” Mẹ Mai gân cổ lên nói.
“Bà luôn miệng nói chồng tôi hại chết con gái bà. Vậy tôi cũng thật là tò mò, không biết con gái bà tên là gì, có quan hệ như thế nào với chồng tôi?” Mạc Hân Hy khẽ nhếch miệng cười, cô cố ý hỏi bà ta.
Mẹ Mai do dự một lát rồi đáp: “Con gái tôi tên là Mai Huyền Hạ, là bạn học hồi cấp ba của Lục Khải Vũ. Năm đó cậu ta và con gái tôi yêu nhau, thế nhưng vì muốn lấy được chứng cứ có lợi cho nhà xưởng của gia đình từ trong tay đám lưu manh côn đồ kia mà cậu ta đã lừa con gái tôi ra ngoài rồi giao cho đám côn đồ kia. Con gái tôi sau khi bị làm nhục đã tự tìm cái chết!”
Nói xong, mẹ Mai bưng mặt khóc ầm ĩ.
Những lời bà ta nói giống y hệt câu chuyện đang được bàn tán bên dưới hội trường, xem ra đúng là có kẻ đứng sau dàn xếp.
Những giọt nước mắt của mẹ Mai càng có sức cảm hóa khủng khiếp hơn, khiến đám đông khách khứa bên dưới lại bắt đầu rồm rả bàn tán.
Mạc Hân Hy khẽ nhíu mày: “Con gái bà chết thật đáng thương. Chuyện đã như vậy rồi, lúc đó gia đình bà đã báo cảnh sát chưa? Cảnh sát xử lý như thế nào rồi? Tại sao lại không buộc tội chồng tôi?”
Em trai Mai Huyền Hạ cướp mời mẹ Mai: “Đương nhiên là nhà chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, chỉ có điều nhà họ Lục các người có quyền có thể đã mua thông cảnh sát, đổ hết mọi tội danh lên đầu đảm lưu manh côn đồ kia, còn Lục Khải Vũ anh ta thì hoàn toàn trong sạch. Nhà họ Mai chúng tôi nghèo hèn, lời nói không có trọng lượng, làm sao dám đối đầu với nhà họ Lục bọn họ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng đến bây giờ.”
“Nếu đã biết phải im hơi lặng tiếng, không thể đối đầu với nhà họ Lục, vậy tại sao hôm nay các người lại đột nhiên lên tiếng? Chẳng lẽ là vì có người khác xúi giục sao?” Mạc Hân Hy lạnh lùng hỏi ngược lại.
Em trai Mai Huyền Hạ mới hơn hai mươi tuổi, không có suy tính gì sâu xa nên khi bị Mạc Hân Hy hỏi như vậy thì lập tức sững người lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Mẹ Mai đứng ra trả lời thay con trai: “Không có ai xúi giục chúng tôi hết! Chúng tôi cảm thấy không cam lòng vì nhà họ Lục các người quá ức hiếp người khác. Con gái thứ hai của tôi đang làm rất tốt ở Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú nhưng sau khi Lục Khải Vũ biết thân phận của con bé thì lại vô duyên vô cớ đuổi con bé đi. Con gái lớn của tôi vì cậu ta mà chết thảm, con gái thứ hai thì vì anh ta mà thất nghiệp. Anh ta dựa vào đâu mà có thể vui vẻ kết hôn? Tất cả đều là do tôi quá kinh tởm nhà họ Lục các người.”
“Lục Khải Vũ, cậu có bản lĩnh thì cứ gọi cảnh sát tới bắt hai mẹ con chúng tôi đi!” Sau khi nói xong, mẹ Mai lại tiếp tục quay về phía Lục Khải Vũ mà gào thét.
Dưới hội trường, rất nhiều người đang lặng lẽ bình luận.
“Bà ấy nói thật đúng không? Chủ tịch Lục thật sự sa thải con gái thứ hai của bà ta à? Nếu quả thật là như vậy thì đúng là quá ức hiếp người khác!” Có người lại bắt đầu đồng tình với mẹ Mai.
“Ai mà biết được! Chuyện này cũng không nói rõ được. Có điều tôi đã từng nghe một người bạn làm ở Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú nói thì hình như đúng là có chuyện như vậy thật. Hơn nữa còn là đích thân Tổng giám sát Lam sa thải nữa.”
“Hóa ra là như vậy à, bảo sao người nhà họ Mai nhẫn nhục bao nhiêu năm như vậy mà bây giờ lại đột nhiên tới gây chuyện. Tập đoàn nhà họ Lục làm vậy đúng là không còn gì để nói.”
“Anh có nghĩ Tổng giám sát Lam biết chuyện này không?” Có người tò mò chỉ về phía Mạc Hân Hy trên bục hỏi.
“Tôi nghĩ tám phần là biết. Có điều nhìn thái độ của cô ta thì cho dù chủ tịch Lục thật sự là người như vậy thì cô ta cũng không vì thế mà bỏ anh ta đâu. Dù sao người ta cũng là chủ tịch của Tập đoàn nhà họ Lục cơ mà! Chỉ có kẻ ngu mới vì một chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước mà vứt bỏ một ông chồng giàu nứt đố đổ vách như vậy!”