“Tình cảm giữa em và Lý Duy Lộc rất thắm thiết à?”
“Chúng tôi là bạn bè thân thiết, bạn tốt với nhau.”
“Vậy em đi học làm bánh ngọt từ khi nào?”
“Khoảng bốn năm trước! Khi đó tôi học thiết kế nhưng đôi khi cảm thấy cạn kiệt linh cảm, một lần vô tình nhìn thấy người ta làm bánh kem trên mạng thì đột nhiên nảy ra hứng thú.”
Thật ra lúc ấy học làm bánh kem có một nửa nguyên nhân là bởi vì linh cảm khô kiệt, một nửa nguyên nhân khác là vì trong nhà có hai kẻ thích ăn vặt.
Về sau, cô gặp Liễu Thanh Y có cùng sở thích. Hai người hợp tác với nhau mở một cửa hàng bánh ngọt Midore, cô bỏ tiền vốn, Liễu Thanh Y phụ trách quản lý và vận hành kinh doanh.
Chỉ là các cô không ngờ rằng cửa hàng bánh ngọt Midore vừa khai trương đã buôn bán rất đắt, chưa đến bốn năm đã mở được cửa hàng đại lý ở khắp cả nước.
Vào lúc cô đang xuất thần, Lục Khải Vũ đột nhiên đưa tay kéo một phát, toàn thân cô bị kéo vào trong ngực của anh.
“Vợ, em nấu ăn ngon thật đấy?” Nam thần lạnh lùng nói một câu không đầu không đuổi.
“Chủ tịch Lục, buông ra!” Mạc Hân Hy cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, nhịp tim đập rất mạnh.
Người đàn ông đẹp trai dịu dàng dưới ánh đèn mờ nhạt, cô cảm giác mình khó mà chống cự được.
Lục Khải Vũ nói nhỏ bên tai cô: “Gọi anh là chồng, anh sẽ buông em ra!”
“Lục Khải Vũ, anh đừng quá đáng!” Mạc Hân Hy tức giận ngẩng đầu lên, bờ môi chỉ cách Lục Khải Vũ khoảng một centimet.
Cô sợ hãi nhanh chóng lùi ra sau nhưng lại chậm một bước.
Lục Khải Vũ ôm cô, mạnh mẽ hôn.
“Um..” Mạc Hân Hy vừa định từ chối thì lại bị đầu lưỡi mềm mại của anh trượt vào trong khoang miệng làm cho sợ hãi.
Cô cảm giác đầu mình lại bắt đầu choáng váng, toàn thân xụi lơ thoát lực.
Lục Khải Vũ thuận thế bế cô đặt lên trên giường: “Vợ, em đẹp quá!” Tay của anh hướng về phía dây buộc áo ngủ của cô.
Mạc Hân Hy lập tức tỉnh táo lại, bắt lấy tay anh: “Anh muốn làm gì?”
Khóe miệng của Lục Khải Vũ nở một nụ cười làm hồn phách của người khác bay mất. Anh đè cô xuống, cắn cắn vành tai của cô: “Vợ, anh yêu em.”
Đầu óc của Mạc Hân Hy lập tức trở nên mù mờ. Trong lòng cô vẫn còn có một tia lý trí nói cho cô biết như thế này không được, cô nhất định phải mau chóng rời đi, nếu không sẽ bị Lục Khải Vũ ăn xong rồi lau sạch.
Nhưng câu nói của Lý Duy Lộc lại vang lên ở bên tai cô: “Trai đẹp trước mắt, nghĩ nhiều như vậy làm gì!”
Cô dùng tay ngăn cản lại động tác kế tiếp của Lục Khải Vũ: “Chuyện là, Chủ tịch Lục, chúng ta như thế này có phải là nhanh quá không?”
Lục Khải Vũ nhéo mũi của cô: “Vợ, anh còn cảm thấy như thế này quá chậm!”
“Nhưng mà chúng ta chỉ kết hôn giả, làm như thế này không thích hợp.”
Cô cố gắng tìm lý do từ chối.
Lục Khải Vũ cúi đầu nhịn không được hồn nhẹ lên trên môi cô: ‘Nhưng giấy kết hôn của chúng ta là thật.”
“Thế nhưng…” Bên tai cô lại vang lên giọng của Lý Duy Lộc: “Nam thần lấy lòng em, em còn do dự gì nữa?”
Cô nhất định là điên rồi, điên thật rồi, vậy mà lại đồng ý với logic quái gở của Lý Duy Lộc.
Nhìn gương mặt đỏ và dáng vẻ giãy dụa đáng yêu của cô, Lục Khải Vũ thừa cơ cúi đầu hôn cô lần nữa.
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Mạc Hân Hy cuối cùng biến mất không còn chút gì dưới những tấn công dịu dàng của anh.
Nhưng tất cả chuyện tốt còn chưa bắt đầu, trong hành lang lại đột nhiên truyên đến tiếng khóc hu hu: “Mẹ ơi, mẹ ƠI.
Mạc Hân Hy vốn không còn phản kháng liền lập tức tỉnh táo lại: “Tư Nhã Cô đẩy Lục Khải Vũ ra, xông ra khỏi phòng ngủ chính.
Lục Khải Vũ nằm ở trên giường rầu rĩ đấm đấm gối đầu.
Con gái đúng là do ông trời phái tới để tra tấn anh, lần nào cũng là hai con bé làm hỏng chuyện tốt của anh.
Lúc này Lục Khải Vũ thật sự là vừa yêu vừa hận hai đứa con gái của mình!