Lúc này mấy bạn nhỏ mới miễn cưỡng ra khỏi phòng ngủ Nhưng Vũ Tuệ vẫn cứng đầu kéo tay Lư Tử Tín.
Trong phòng ăn, Lục Khải Vũ và Tô Cẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Long Thiên, Long Bách và Mạc Minh Húc vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Thấy Long Thiên và Long Bách, Mạc Hân Hy hơi kinh ngạc, sao hôm nay hai đứa nhóc này lại đến 1601 ăn sáng?
Long Bách thấy Lư Tử Tín thì vội kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh ra: “Tử Tín, mau đến ngồi bên này, hôm nay chị Tô Cẩm nấu bánh kếp hành lá và cháo ăn ngon lắm!”
Nhưng Vũ Tuệ lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo và khiêu khích đi qua, cái mông nhỏ đặt lên ghế bên cạnh Long Bách, sau đó chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Anh ba, anh ngồi đây!”
Thành công tách được Long Bách và Tử Tín.
Long Bách bất mãn, đôi mắt nhỏ trừng lên: “Lục Vũ Tuệ, em muốn làm gì?”
Vũ Tuệ không một chút sợ hãi nào nhìn chăm chăm cậu ta: “Anh béo này, Lư Tử Tín là anh trai ruột của em, sau này anh cách xa anh ấy một chút!”
Long Bách tức giận nghiến răng, đưa tay ra chỉ vào Vũ Tuệ: “Em, em nói ai béo hả?”
“Tất nhiên là anh rồi, béo như vậy rồi, béo đến không nhúc nhích được, ngày nào cũng ăn nhiều như thế, sớm muộn gì cũng béo thành lợn mất thôi!” Vũ Tuệ nhanh mồm nhanh miệng nói với cậu ta “Em, em… em” Long Bách tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả người run lên.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Vũ Tuệ, cậu ta ngồi xuống, đảo mắt: “Con trai tốt thì không so đo với con gái, em còn không biết xấu hổ mà nói anh, sao không lấy gương mà coi lại mình đi, còn béo hơn cả anh đấy. Vả lại một đứa con gái mà còn ăn nhiều hơn cá anh”
Vũ Tuệ vừa nhận bánh kếp hành lá Tô Cẩm đưa, nghe lời cậu ta nói thì ném thẳng bánh kếp vào đĩa: “Anh nói ai béo hả?”
Sau đó lại tủi thân mếu máo bật khóc.
Long Bách dời ghế sang một bên với vẻ mặt chán ghét, nhỏ giọng làu bàu: “Biết ngay là khóc mà, vừa nấy em nói anh béo như lợn anh có khóc đâu chứ! Em khóc cái gï?”
Long Thiên ngồi ở bên trái cậu ta, thấp giọng trách: “Long Bách, im đi, bớt nói lại.”
Long Bách tủi thân, đều tại anh, nói cái gì mà mẹ Minh Húc bị thương rồi, không có ai làm bữa sáng cho họ, chị Tô Cẩm phải đến giúp. Hai chúng ta ở nhà ăn cơm không ngon à? Sao phải đến đây để bị người ta bắt nạt chứ”
‘Vũ Tuệ nghe thế thì không vui, ngước khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt lên: “Ai bắt nạt anh chứ?”
Long Bách không hề khách sáo chỉ cô bé: “Là em đấy!”
Long Thiên bảo Tô Cẩm sang làm giúp bữa sáng, điều này khiến Mạc Hân Hy cảm thấy vô cùng kinh ngạc và cảm động. Vậy xem ra, trong tiềm thức có lẽ Long Thiên đã bắt đầu chấp nhận bọn họ rồi.
Nhưng thấy Long Bách và Vũ Tuệ vừa thấy mặt nhau là đã cãi nhau, cô lại cảm thấy vô cùng đau đầu: “Chúng ta chiều hư Vũ Tuệ Cô dựa vào lòng Lục Khải Vũ, thở dài một hơi, chuẩn bị tiến lên làm người hòa giải Lục Khải Vũ kéo cô lại: “Đừng đi, đám trẻ tự biết giải quyết mà.
Nói xong lại ra hiệu băng mắt, bảo cô nhìn vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, Lư Tử Tín đã kịp thời vỗ về Vũ Tuệ: “Em gái, mẹ bị thương rồi, là chị Tô Cẩm đến giúp chúng ta làm bữa sáng. Nhưng chị Tô Cẩm là bảo mẫu của nhà Long Bách. Long Bách cũng là có lòng tốt mà, em làm như vậy là không lễ phép đấy”
“Nhưng anh ấy nói em béo!” Nghe lời của Tử Tín, Vũ Tuệ hơi xấu hổ cúi đầu, những vẫn không chịu thừa nhận lỗi của mình.
Mộc Lam ở bên cạnh nói người ta béo trước, em quên.