Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438: Lục Khải Dã muốn kết hôn


Họ phải nghĩ ra cách để chăm sóc tốt cho Tứ Bảo mà không làm dấy lên sự nghi ngờ của vợ chồng Triệu Hồng Sáng sớm hôm sau, vừa mới rời giường Lục Khải Vũ đã bị mẹ Lục chặn ở cầu thang.


“Con trai, thế nào rồi? Con đã điều tra xong chưa? Mộc Tháp là Tứ Bảo nhà chúng ta đúng không?”


Lục Khải Vũ liếc nhìn giọng điệu vội vàng của mẹ mình, thở dài: “Không phải “Không phải? Làm sao có thể như vậy được, lúc thằng bé cúi đầu xuống, ánh mắt của của nó rất giống với con!”


“Mẹ, bọn con cũng hy vọng Mộc Tháp là Tứ Bảo, nhưng ngày hôm qua Minh Húc và Hàn Hy đã nhìn lưng dưới của thằng bé rồi, không có vết bớt. Hơn nữa, con đã điều tra, Mộc Tháp là kết quả của cuộc phẫu thuật thụ tinh ống nghiệm của Triệu Hồng mới sinh được. Chắc chị ấy không muốn mọi người biết chuyện này nên mới đặc biệt căng thẳng” Vì sức khỏe của Tứ Bảo, Lục Khải Vũ đã phải lừa dối mẹ mình làm trái với lương tâm.


Quả nhiên, sau khi mẹ Lục nghe thấy điều này, bà đã rất thất vọng: “Mẹ đã nghĩ thằng bé thực sự là Tứ Bảo!


Thằng bé là một đứa bé ngoan,đặc biệt lúc còn nhỏ, mẹ cảm thấy nó rất thân thiết.


Lục Khải Vũ đỡ vai mẹ Lục và nói: “Nếu như vậy, mẹ quan tâm đến Mộc Tháp nhiều một chút, để tích phước cho đứa bé mà chúng ta chưa tìm thấy, được không?”


Khi nghe tin tích phước cho cháu, mẹ Lục lập tức gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ làm nhiều việc thiện hơn, thắp hương nhiều hơn, đối xử tốt với gia đình Lý Mộc Tháp”


Sau khi nghe những gì mẹ Lục nói, Lục Khải Vũ cảm thấy hơi áy náy: “Mẹ, con tin rằng đứa bé còn lại sẽ bình an vô sự, chúng ta sẽ sớm được tìm thấy”.


“Hy vọng là như vậy!” Mẹ Lục thở dài. Vào bữa sáng, Lục Khải Dã từ ngoài bước vào với vẻ mặt mệt mỏi.


Mẹ Lục liếc nhìn con trai nhỏ, cảm thấy đau lòng: “Khải Dã, mau qua ăn cơm!”


Mộc Lam chạy đến trước mặt Lục Khải Dã, ngẩng mặt lên, nghi ngờ hỏi: “Chú Hai, chủ có chuyện gì vậy? Chú bị bỏ rơi rồi sao?”


Lục Khải Dã cười khổ một tiếng, muốn vươn tay bóp lấy khuôn mặt đáng yêu của cô bé, nhưng nghĩ lại anh ta vừa từ bệnh viện trở về nên đã nhịn lại.


“Nhóc con thì biết cái gì hả? Mau ăn cơm đi, chú hai đi tắm trước!”


Mộc Lam bĩu môi quay đầu trở lại bàn ăn: “Chú Hai chắc chắn là thất tình!”


Mẹ Lục không nhịn được cười ra tiếng: “Mộc Lam, cô bé như con, có biết thất tình là gì không?”


Mộc Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáp lại một cách chắc chắn: “Đương nhiên con biết, thất tình chính là chú hai thích một cô gái,nhưng người ta không thích chú ấy, đây chính là thất tình!”


Vũ Tuệ ở bên tò mò hỏi: “Chú hai lại đối bạn gái sao?


Lần này là ai? Là ngôi sao của công ty bọn họ sao?”


Mộ Lam lắc đầu, ăn cái bánh rán: “Không biết, bạn gái của chú hai rất khó nói!”


Nói xong, vẻ mặt lại chán ghét nói thêm: “Ánh mắt của chú hai quá kém!”


Tư Nhã ở một bên cười vui vẻ.


Ông Lục nghiêm mặt thở dài, thằng nhóc Khải Dã này xem ra ông phải đi giáo huấn nó một chút mới được.


Ngay cả con bé Mộc Lam và mấy đứa bé khác đều biết rằng anh ta không đáng tin cậy,có ánh mắt kém như vậy, xem ra đứa con trai này của ông thực sự hỏng.


Sau đó, Lục Khải Dã, người đã ở trong bệnh viện cả đêm, bước ra khỏi phòng, đã tắm rửa, cạo râu và thay quần áo, trông anh ta có tỉnh thân hơn trước rất nhiều.


Mẹ Lục ra hiệu cho anh ta: “Khải Dã, lại đây, chị dâu của con sáng nay đã làm bánh đường và bánh rán, ăn ngon lắm”


Lục Khải Dã đi tới bàn ăn nhưng cũng không có ngồi xuống, mà là trịnh trọng nhìn về phía cả nhà tuyên bố: “Con muốn kết hôn với Lưu Cửu Nhại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK