Đúng lúc này, bố Lục vừa hay mở cửa bước vào. Mẹ Lục vội vàng quay lại dặn dò bảo mẫu: “Thím Vân, mọi người đông đủ cả rồi, dọn cơm thôi!”
Lục Khải Dã tức giận chạy tới trước mặt bà cụ Lục: “Bà ơi, bà xem kìa, sao anh và mẹ cháu là trở nên như thế này, vừa rồi bà cũng luôn ở đây, có lẽ cũng đã nhìn thấy hết rồi, rõ ràng là Tổng giám sát Lam..”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị bà cụ Lục cắt ngang: “Bà già cả rồi, ban nãy ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết, nên không nhìn thấy gì cả.”
Diệp Lan Chi thấy người nhà họ Lục không có ai muốn giúp mình, cô ta nhìn Mạc Hân Hy, sự oán hận và đổ kị trong lòng bỗng chốc dâng trào.
Vào khoảnh khắc khi bố Lục bước vào, cô ta ẩm ức òa lên khóc.
Sau đó đi tới trước mặt Lục Khải Dã, giọng điệu tràn ngập bị thương: “Khải Dã, anh đối xử tốt với Lan Chi, Lan Chi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Tình cảm mà Lan Chi dành cho anh từ năm năm trước đến nay chưa bao giờ thay đổi. Nhưng mà bây giờ em thật sự không thể kiên trì thêm nữa. Khải Dã, em không muốn anh vì em mà cãi nhau với người nhà, chúng ta chia tay di!”
Nói rồi, cô ta lấy tay che miệng, mặt đầy đau khổ và ấm ức, chạy thẳng về phòng thu dọn đồ đạc.
Bố Lục ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Khải Dã tức giận chỉ tay vào mặt Lục Khải Vũ rồi gầm lên: “Bố, vừa rồi Tổng giám sát Lam đã cầm ly sữa mà bảo mẫu vừa hâm nóng, hắt thẳng vào mặt Lan Chi ngay trước mặt mọi người. Thế nhưng mẹ và anh lại cử bảo vệ chị ta, nói rằng chị ta chỉ là trượt tay mà thôi”
“Bố à, hiện giờ trong bụng Lan Chi đang mang thai đôi, nói không chừng còn là hai bé trai. Cô ấy ở nhà họ Lục phải chịu uất ức như vậy, chắc chắn sẽ chia tay với con, có khi còn tới bệnh viện phá thai nữa đó.”
Bố Lục liếc nhìn một lượt tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn về phía mẹ Lục: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Mẹ Lục có chút khó xử, nói: “Chuyện này tôi thật sự không rõ, vừa rồi tôi luôn ngồi suy nghĩ xem tại sao camera tự dưng lại hồng, không để ý cho làm. Ông hỏi Khải Vũ ấy! Có lẽ nó biết đó.”
Bố Lục nhìn Lục Khải Vũ: “Con nói đi.”
Lục Khải Vũ liếc nhìn bàn tay đang bị bỏng của Tư Nhã: “Vừa rồi khi ở ngoài cổng, Tổng giám sát Lam đã nói với con rằng cô ấy muốn sống hòa hợp với Diệp Lan Chi, vậy nên khi thấy bảo mẫu bưng ly sữa đã được hâm nóng ra, cô ấy đã vội vàng bưng qua cho Diệp Lan Chi. Ai mà ngờ được là lại bất cẩn để trượt tay, sữa bắn hết lên người cô ta. Tổng giám sát Lam cũng đã xin lỗi rồi, thế nhưng Khải Dã lại không chịu nhận lời xin lỗi”
Lục Khải Dã chạy tới trước mặt anh, vẻ mặt giống như không hề quen biết: “Anh? Anh là anh trai của em đó sao? Bây giờ anh cũng học được cách nói dối rồi, vì một người ngoài mà thậm chí đến cả máu mủ cốt nhục của nhà họ Lục anh cũng không quan tâm.”
Lục Khải Vũ nhìn em trai rồi nói: “Khải Dã à, có đội lúc những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, chúng ta phải xem xét và suy nghĩ cẩn thận. Camera trong phòng khách đã hỏng rồi, mẹ và bà nội đều không nhìn thấy Tổng giám sát Lam cố ý hắt sữa vào Diệp Lan Chi. Hiện giờ chúng ta thật khó để nói rõ ai đúng ai sai, không phải sao?”
Lúc này, Diệp Lan Chi đã thu dọn xong hành lý, ngược lại cô ta muốn xem xem, nhà họ Lục muốn giữ lại cô ta hay là muốn giữ lại một người ngoài như Mạc Hân Hy.
Cô ta đi tới trước mặt Lục Khải Dã, nước mắt đầm địa: “Khải Dã, xin lỗi vì đã phụ tình cảm của anh đối với em, nhưng em thật sự không muốn anh vì em mà cãi nhau với người nhà. Anh yên tâm, về chuyện con cái, em sẽ giải quyết sạch sẽ tất ca.”
Nói rồi, cô ta đi tới trước mặt bố mẹ Lục và cúi gập người xuống: “Da thưa bác trai, bác gái, những ngày qua đã gây nhiều phiền phức cho hai bác, cháu xin lỗi hai bác nhiều. Hai bác đừng trách Khải Dã nữa, đều là do cháu không tốt.”
Sau đó, Diệp Lan Chi kéo va li chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Khải Dã chặn cô ta lại: “Em không hề sai, đừng đi. Người nên rời đi là Lam Hiểu.”