Liễu Thanh Y liều chết giấy dụa, người đàn ông giả trang thành thợ điện kia có sức lực rất lớn, Liễu Thanh Y càng giấy dụa, hẳn lại càng hưng phấn.
“Người phụ nữ của Long Uy quả nhiên là mạnh mẽ. Nhưng mà, qua ngày hôm nay, chỉ sợ chúng mày sẽ phải chia tay rồi. Tao sẽ đem ảnh chụp thân mật của hai ta đăng lên mạng, để cho cư dân mạng xem, người phụ nữ mà Long Uy chọn nhiệt tình đến nhường nào!”
Người đàn ông nói xong, bắt đầu lấy ra từ trong túi công cụ một cái camera, đặt vào vị trí Liễu Thanh Y nhân cơ hội lăn xuống khỏi sô pha, la khàn cả giọng: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Người đàn ông nhíu mày, lấy một cái tất hòng nhét vào miệng cô.
Nhưng cùng lúc này, Lý Duy Lộc vốn định tới đây tìm Liễu Thanh Y, vừa ra khỏi thang máy chợt nghe thấy tiếng kêu cứu, lập tức mở cửa phòng, tiến tới liền đá một cước về phía đối phương.
Thế nhưng có vẻ đối phương cũng có bản lĩnh không tồi, tránh thoát tấn công một cách linh hoạt. Sau mấy hiệp, vậy mà vẫn có thể thoát khỏi tay Lý Duy Lộc mà chạy thoát Lý Duy Lộc muốn đuối theo, nhưng thấy Liễu Thanh Y vết thương đầy người, giấy dụa trên mặt đất, chỉ có thể cứu cô ra trước.
Anh vừa giúp Liễu Thanh Y cởi bỏ dây thừng, liền nhận được cuộc gọi của Lục Khải Vũ.
Lúc này, sau khi Liêu Thanh Y uống một ly trà, cảm xúc đã dần ổn định xuống.
“Có cần anh báo cho Long Uy không?” Lý Duy Lộc còn chưa biết Long Uy bị bắt giữ.
Liễu Thanh Y lắc đầu: “Không cần, anh đợi chút, em đi thay quần áo, sau đó kêu Hữu Sinh ra, †ạm thời tới nhà Hân Hy ở một ngày”
Lý Duy Lộc gật đầu: “Cũng được, em yên tâm, anh sẽ sớm bắt tên đó lại”
Bất động sản với bảo vệ của chung cư này đều thuộc quyền phụ trách của công ty Chân Thành bọn họ, kẻ vừa nấy có thật sự là thợ điện?
Hay là có người giả mạo, phải nhanh chóng điều tra rõ, nếu không các hộ gia đình ở toàn bộ chung cư đều có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Liễu Thanh Y thay đồ xong đứng trước cửa †oilet gọi nửa ngày, Hữu Sinh vẫn không chịu mở, đứa bé này cũng thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã thường xuyên phải chịu sợ hãi.
Lý Duy Lộc đứng dậy kéo cô sang một bên: “Bạn nhỏ, tránh xa một chút nhé.
Nói xong thì nhấc chân đá văng cửa toilet, Hữu Sinh ở bên trong bị dọa hét ầm lên.
Liễu Thanh Y không vừa lòng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, đi tới ôm lấy Hữu Sinh: “Hữu Sinh đừng sợ, dì ở đây, không phải sợi”
Cô dỗ dành hồi lâu, Hữu Sinh ngừng khóc nhưng vẫn rúc vào trong ngực cô run lẩy bẩy.
Liễu Thanh Y thở phì phì oán trách Lý Duy Lộc: “Anh không nghĩ ra được cách nào mở cửa nhẹ nhàng hơn à? Đừng có thô bạo như thế, xem đi, anh dọa sợ Hữu Sinh rồi đây này”
Lý Duy Lộc xấu hổ gãi đầu: “Anh thấy em phí sức như vậy nhưng nửa ngày cửa vẫn không mở, chỉ nghĩ muốn giúp em thôi mà”
Liễu Thanh Y thở dài, cảm giác không thể nào chung suy nghĩ với Lý Duy Lộc: “Đã vậy, thôi thì đưa em với Hữu Sinh tới chỗ Hân Hy đi!”
“Được” Lý Duy Lộc vội vàng trả lời Nửa giờ sau, bọn họ đã tới nhà Mạc Hân Hy ở chung cư Ánh Sao.
Lúc này, Mạc Hân Hy đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Tô Cẩm. Ước mơ của Tô Cẩm là trở thành một nhà thiết kế thời trang thật xuất sắc, nhưng năm đó học cấp bố mẹ cô ấy phát hiện bị ung thư, càng ngày càng tiến triển tệ đi. Tô Cẩm cuối cùng chỉ đành vào một trường dạy nghề.
Mạc Hân Hy cổ vũ cô ấy đăng kí lớp học, tham gia cuộc thi tự học, thực hiện ước mơ của chính mình!