Lục Khải Vũ lái xe về đến nhà đã hơn chín giờ tối, ba cô gái nhỏ đã ngủ say.
Mẹ Lục cùng với bà cụ Lục làm mát xa ở trong phòng.
Bố Lục nói là có hẹn với bạn học cũ đi ra ngoài cưỡi ngựa, phỏng chừng tới mấy vài ngày sau mới có thể trở về.
Mạc Minh Húc cùng với Mạc Hân Hy trong phòng khách vừa buồn chán xem phim hoạt hình vừa đợi anh.
Nhìn thấy anh đi vào, Mạc Hân Hy vội vàng đi tới, vẻ mặt quan tâm: “Sao về muộn như vậy? Ăn cơm chưa?”
Nghe những lời quan tâm của cô, trong lòng Lục Khải Vũ bỗng chợt cảm thấy ấm áp, anh một tay ôm cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Còn chưa, anh nhớ em, cho nên liền vội vàng trở về.
Mạc Hân Hy đỏ mặt anh đẩy ra: “Minh Húc còn ở đây mà, em đã nấu cháo cho anh để bồi bổ dạ dày, giờ em sẽ đi dọn cơm cho anh.
Lục Khải Vũ lúc này mới nhìn thấy con trai mình đang xem TV trên ghế sô pha.
Anh bước tới: “Đại Bảo, còn chưa ngủ à?”
Mạc Minh Húc trợn mắt liếc nhìn anh một cái: “Bố à, bố và mẹ còn chưa chính thức cử hành hôn lễ nữa, mà bố đã về muộn như vậy, thế này thật không tốt đi.
Trong bộ dạng như một người trưởng thành vậy.
“Cái thằng nhóc này, còn nhỏ mà đã như người lớn rồi.” Lục Khải Vũ nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Mạc Minh Húc liếc mắt nhìn qua Mạc Hân Hy đang ở trong phòng bếp, nhỏ giọng chất vấn: “Bố, bố về muộn thế này, đi đầu vậy?”
“Làm thêm giờ ở công ty” Anh trả lời một cách như lẽ đương nhiên, thân là một người bố, anh không muốn các con mình biết quá nhiều chuyện.
Đôi mắt nhỏ của Mạc Minh Húc trừng lên: “Bố, bố nói dối. Bố và chú Lý đã rời khỏi công ty vào khoảng bảy giờ tối rồi.”
Lục Khải Vũ kinh ngạc nhìn con trai: “Con tại sao con lại biết hả?”
Nói xong, anh đột nhiên nhớ tới những lời Lý Duy Lộc đã nói, con trai này của anh thường xuyên đột nhập vào hệ thống camera giám sát của công ty bọn họ.
Lẽ nào là thằng nhóc này vừa đột nhập vào camera giám sát của công ty bọn họ để kiểm tra rồi chứ?
Mạc Minh Húc ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhằn lên, uy hiếp anh: “Bố, tốt hơn hết là bố đừng giở trò nữa. Tất cả hệ thống camera giám sát ở Hà Thành đối với con mà nói, chỉ là một việc còn con mà thôi”
“Được rồi, bố biết rồi.” Lục Khải Vũ đỡ trán thở dài.
Đôi khi có một con trai quá thông minh lại không phải là một điều tốt.
Sáng sớm nay anh vừa mới bị hai tháng nhóc Long Bách và Long Thiên đó uy hiếp, buổi tối trở về nhà lại bị Minh Húc này dạy dỗ, một người làm bố như anh có phải là khổ sở quả hay không, thật là quá thất bại đi.
“Bố, bố còn không nói sự thật sao?” Mạc Minh Húc bày ra vẻ mặt nghiêm túc chất vấn.
Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn qua phòng bếp, ghé vào lỗ tại cậu bé nhỏ giọng nói: “Con về phòng trước đi, bố ăn cơm xong có chuyện muốn bàn bạc với con. ”
“Bố đã làm ra chuyện có lỗi với mẹ rồi hả?”
“Không có, Đại Bảo nghe lời, trở về phòng trước đi, lát nữa bố sẽ giải thích rõ ràng với con.”
Bây giờ cuối cùng Lục Khải Vũ cũng đã tin lời Lý Duy Lộc nói rồi, dù anh làm chuyện gì cũng đừng hòng giấu được đứa con trai thông minh này của mình.
Thân là một người bố, việc bị con trai mình chèn ép hết lần này đến lần khác, mùi vị này thật sự rất khó chịu.
“Được, con cho bố mười lăm phút.” Mạc Minh Húc ngờ vực liếc nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy bước lên lầu.
Mạc Hân Hy làm nóng cơm và thức ăn xong bưng ra ngoài, thì không nhìn thấy Mạc Minh Húc đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Đại bảo đi ngủ rồi sao?”
Lục Khải Vũ từ phía sau ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ của cô, giọng điệu tràn đầy sự uất ức và buồn rầu: “Bà xã, em nói đi, những đứa trẻ này rõ ràng đều được sinh non, nhưng tại sao lại thông minh đến như vậy.”
Mạc Hân Hy đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của anh: “Chuyện này có thể trách ai được, ai biểu cái gien của anh quá lớn mạnh, quá thông minh chứ.”
“Anh không có, kẻ làm bố này ở trước mặt bọn chúng chẳng qua chỉ là một người thua kém mà thôi.” Anh buồn bực lầm lì nói, cái giọng điệu tủi thân đó, khiến Mạc Hân Hy nhịn không được bật cười thành tiếng.