Lục Khải Vũ trực tiếp kéo anh ta như xách con gà xuống lầu.
Bảo vệ khách sạn thấy thế, vội vã tiến lên ngăn cản bọn họ.
Lục Khải Vũ lạnh lùng lườm bảo vệ trước mặt và nói thẳng bằng tiếng Anh: “Chúng tôi là khách của nhà họ Mộ, hôm qua người đàn ông này đã trộm báu vật quý giá trong buổi tiệc mừng thọ nhà họ Mộ. Hôm nay chúng tôi tới bắt anh ta theo lệnh của trưởng họ, các người ngăn cản như vậy, lẽ nào cùng phe với anh ta?”
Bảo vệ nghe anh nói là người của nhà họ Mộ, nhanh chóng lùi về sau một bước nhường đường cho họ.
Lư Bạch Khởi dùng sức giấy giụa muốn nói với bảo vệ Lục Khải Vũ đang nói dối gạt người.
Chỉ có điều trong miệng anh ta đang ngậm tất, không nói gì được.
Lục Khải Vũ lôi anh ta tới gần chiếc xe thuê, trực tiếp đẩy anh ta vào trong cốp sau, tiếp theo dặn chú Mãnh khởi động xe.
Vào khoảnh khắc cốp sau đóng lại, Lư Bạch Khởi thật sự cảm thấy sợ hãi và hoang mang.
Đây là Châu Âu, nếu Lục Khải Vũ nhất thời xúc động giết anh ta thì sao? Mặc dù Thạch Thiên Bằng sẽ thừa dịp này tống Lục Khải Vũ vào tù, nhưng dựa vào độ giàu có của nhà họ Lục và năng lực của Mạc Hân Hy thì Lục Khải Vũ có thể chỉ bị phạt vài năm mà thôi.
Còn anh ta chết thật rồi.
Giờ đây, Lư Bạch Khởi cảm thấy hối hận vì hành động lỗ mãng của mình.
Lúc trước anh ta từng suy đoán, nếu Lục Khải Vũ tìm được anh ta, cao lắm chỉ đánh anh ta một trận. Thật không ngờ, Lục Khải Vũ lại nổi điên vì một đứa con trai.
Theo lệnh của Lục Khải Vũ, chú Mãnh lái xe đến một hồ nước gần thị trấn Hartha.
Nơi họ đến tương đối hẻo lánh, cỏ dại mọc um tùm, không một bóng người.
Ngày hôm qua, Lục Khải Vũ vô tình nghe tiếp tân khách sạn nhắc về hồ nước này.
Sau khi xe dừng lại, Lục Khải Vũ mở cốp xe, kéo Lư Bạch Khởi từ trong cốp ra rồi ném anh ta xuống đất.
Những chiếc gai nhọn mọc lổm chổm đâm vào trên mặt Lư Bạch Khởi khiến anh ta đau điếng.
Lục Khải Vũ bước tới gần Lư Bạch Khởi, đưa tay lấy tất trong miệng anh ta ra, lạnh lùng hỏi: “Biết tại sao tôi đưa cậu đến đây không?”
Lúc này, anh không còn kích động như vừa nãy, nhưng biểu cảm trên mặt hết sức dọa người.
Rét lạnh giống như thần chết.
“Cậu, Lục Khải Vũ, cậu muốn giết tôi?” Lư Bạch Khởi khẩn trương nuốt nước bọt.
Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn ta, giọng nói hờ hững không có chút độ ấm: “Không phải tôi muốn giết cậu, tôi muốn xem thử cậu có muốn sống hay không?”
“Cậu có ý gì? Giết người là phải đền mạng đấy!” Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng lúc nói chuyện Lư Bạch Khởi cảm thấy hơi chột dạ.
Anh ta biết rõ, ngay cả khi hôm nay Lục Khải Vũ thực sự giết anh ta, anh cũng không thể đền mạng cho anh ta.
Nghe hết lời anh ta nói, Lục Khải Vũ chợt nở nụ cười lạnh.
Thấy nét mặt giễu cợt của anh, Lư Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
“Lục, Lục Khải Vũ, cậu cười cái gì?” Anh ta cố gắng lấy hết can đảm chất vấn Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ bỗng nhiên kéo anh ta lên khỏi mặt đất, chỉ về phía bắc của hồ nước trước mặt, chỗ đó toàn là cỏ dại, vài con chim không biết tên dường như cảm nhận được có người đang để ý tới chúng, chúng liền vỗ cánh bay mất…
“Lư Bạch Khởi, cậu thấy bên kia không? Bên đó là đầm lầy, nghe nói mỗi năm đều có người bất cẩn rơi xuống, xương cốt chẳng còn”
“Cậu có biết vì sao nhiều người ở Hà Thành thích sống ở nước ngoài không? Bởi vì họ cho rằng nước ngoài tự do, không bị gò bó, trên đường phố không lắp đặt nhiều camera giám sát. Cảnh sát không thể thông qua camera để theo dõi hành tung của họ”
Nói đến đây, anh nhìn Lư Bạch Khởi, trên gương mặt lạnh lùng chợt nở nụ cười.