Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375: Nỗi tủi thân của Liễu Thanh Y


Liễu Thanh Y trợn mắt nhìn anh ấy một cái: “Lý Duy Lộc, em đã sắp ba mươi tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, em biết mình đang làm gì, anh không cần bận tâm. Tốt nhất là anh tự lo cho bản thân anh đi, anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng chả có, anh không biết còn tưởng anh có bệnh khó nói đấy!”


Lý Duy Lộc giơ tay đầu hàng: “Được rồi, bà cô à, anh sợ em rồi.”


Lúc này nghi thức tổ chức hôn lễ đã kết thúc, tiệc cưới chính thức bắt đầu, mọi người dựa theo thân phận bắt đầu đi lên từng tầng một. Mạc Hân Hy ở trong một căn phòng trong khách sạn, được phù dâu thay giúp một bộ trang phục mới để chuẩn bị cùng Lục Khải Vũ ra ngoài tiếp khách.


Liễu Thanh Y và Lý Duy Lộc cùng đi vào “Hân Hy, cậu được đó nha! Mới hai năm không gặp mà cậu tiến bộ không ít đâu nhỉ, đối diện với đám lưu manh vô lại như vậy mà vẫn có thể điềm tĩnh xử lý, thật khiến mình phải nhìn bằng cặp mắt khác.” Liễu Thanh Y khẽ đẩy bả vai Mạc Hân Hy một cái, chọc ghẹo cÔ.


Mạc Hân Hy giả bộ tức giận, trợn mắt nhìn cô ấy một cái: “Bảo cậu làm phù dâu cho mình mà cậu không chịu, hôm nay lại được phen đã đời mà cười nhạo mình đúng không?”


Liễu Thanh Y đỏng đảnh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước mặt, nhìn bốn phía một cái rồi nói: “Cũng đã, nếu như có bắp rang bơ hay là hạt dưa thì mình còn thấy phê hơn ấy chứ!”


Mạc Hân Hy bị cô ấy chọc cười, cô đánh nhẹ vào người cô ấy một cái: “Liễu Thanh Y, cậu có còn là bạn mình nữa không đấy, làm gì có người bạn nào lại cười trên sự đau khổ của bạn mình như vậy!


Liễu Thanh Y đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cô gái này, tôi không hề cười trên sự đau khổ của người khác nhé. Cậu quên là vào thời điểm mấu chốt mình còn đứng lên làm chứng cho cậu đấy à?”


Nói xong, dường như vừa nhớ ra điều gì đó, cô ấy đột nhiên chỉ hai người bọn họ: “Suýt chút nữa mình quên khuấy mất. Trong lúc tổ chức hôn lễ, hai người đã giấu mình làm chuyện gì mờ ám đúng không? Mau thành khẩn khai ra, chuyện của Đội trưởng Vương là thế nào, tại sao lại trùng hợp như vậy? Làm gì có chuyện bố của Lục Khải Vũ vừa báo cảnh sát thì lại xuất hiện đúng người phụ trách việc thẩm vấn năm đó cơ chứ?”


Lý Duy Lộc bật cười, chỉ vào Mạc Hân Hy: “Em hỏi Hận Hy đấy! Anh chỉ làm theo lời dặn dò của cô ấy thôi.”


“Mạc Hân Hy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”


Liễu Thanh Y chuyển hướng qua Mạc Hân Hy.


“Có gì đâu, chỉ là trong lúc mẹ Mai Huyền Hạ đang mắng chửi thì mình đã tranh thủ lúc mọi người không để ý, gửi tin nhắn cho Lý Duy Lộc, bảo anh ấy liên hệ với anh cả để tìm đội trưởng Vương tới mà thôi.”


Lúc này Liễu Thanh Y mới chợt hiểu ra, cô ấy nhìn về phía Lý Duy Lộc: “Bảo sao lúc người đàn bà kia vừa xông lên không bao lâu thì anh bảo đau bụng phải đi vệ sinh, có phải là lúc đó anh đã ra ngoài gọi điện thoại cho anh Duy Phúc không?”


Lý Duy Lộc mỉm cười gật đầu.


Liễu Thanh Y nhìn Mạc Hân Hy bằng ánh mắt tán thưởng: “Gặp nguy mà không sợ lại còn ứng biến linh hoạt, đúng là chỉ có mình cậu thôi đó, Hân Hy a.”


Sau khi nói xong, cô ấy lại nhìn bốn phía một lượt: “Đúng rồi, bọn trẻ đâu rồi? Cả chồng cậu nữa?”


“Anh ấy đưa bọn trẻ qua phòng bên cạnh rồi, anh ấy muốn mình thay trang phục xong thì nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp khách”


“Hân Hy, Lục Khải Vũ đối xử với cậu tốt thật đấy!” Trong gương mặt đầy hâm mộ của Liễu Thanh Y thoảng qua chút tủi thân.


Trong đầu cô ấy lại xuất hiện hình bóng của Long Uy, trái tim bỗng dưng chua xót lạ thường.


“Rốt cuộc giữa cậu và Long Uy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dù sao cũng là bạn tốt, Mạc Hân Hy cảm nhận rất rõ tâm trạng thay đổi của bạn mình.


“Có gì đâu, lúc còn ở nước ngoài thì mọi chuyện vẫn rất tốt, có điều sau đó không biết tại sao đột nhiên lại đối xử vô cùng lạnh nhạt với mình. Trên máy bay về nước, mình mặt dày cầu hôn anh ấy, không ngờ là anh ấy còn thẳng thắn chia tay mình luôn.”


Vừa nói, hốc mắt Liễu Thanh Y đã đỏ hoe, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui của Mạc Hân Hy, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cổ ra vẻ kiên cường nói: “Đừng nhắc đến nữa, cuộc sống đang vui vẻ như vậy, tự nhiên lại nhắc đến anh ta làm gì chứ, ảnh hưởng đến tâm trạng ”


Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Lý Duy Lộc và Mạc Hân Hy cũng không nói gì nữa.


Có những lúc, những chuyện liên quan đến tình cảm như vậy thật khó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK