Phòng 602, khách sạn Như Gia, Lục Khải Dã vẫn đang giảng co với Ngô Chính Quang.
Lưu Cửu Nhạ sợ hãi, ở trong chăn run rẩy lập cập mặc quần áo hẳn hoi nhưng vẫn không dám lộ mặt ra.
Tuy rằng cô ta và Lục Khải Dã là vợ chồng hợp pháp, thế nhưng, việc này cũng thật là quá mất mặt rồi! Nếu như bị lan truyền trên mạng, bạn học và họ hàng của cô ta đều sẽ thấy, nói không chừng còn chửi bới cô ta!
Ngô Chính Quang và đám người đợi gần hai mươi phút vẫn không thấy có người tới, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Cậu hai, anh nói anh là người thông minh, nói dối cái gì không nói lại đi nói chính mình đã kết hôn. Phải biết rằng giấy chứng nhận kết hôn không phải muốn tùy tiện làm giả là được, đúng là tự đào hố chôn mình!” Ánh mắt anh ta nhìn về phía người trong chăn châm chọc mỉa mai.
Cảnh sát cũng bắt đầu có chút không kiên nhẫn: “Anh chắc chẩn hai người là vợ chồng, có giấy chứng nhận kết hôn chứ?”
Lục Khải Dã đứng ở mép giường rống giận: “Tôi chắc chản. Các người không thế chờ thêm một chút sao! Cho dù là bay tới thì cũng cần phải có thời gian”
Ngô Chính Quang nở nụ cười vui sướng.
khi người khác gặp họa: “Cậu hai, nếu anh thật sự kết hôn, hơn nữa là được pháp luật công nhận thì phải cố giấy chứng nhận hợp pháp, chúng tôi chờ một ngày cũng chẳng sao cả, nhưng mấu chốt là rõ ràng anh đang nói dối, nếu như cứ để chúng tôi tiếp tục chờ như kẻ ngốc, vậy chẳng phải lãng phí thời gian sao!
“Đúng vậy, đúng vậy. thời gian của đồng chí cảnh sát là vô cùng quý giá” Chị Bình cũng phụ họa theo.
“Câm miệng, cảnh sát còn chưa nói gì đâu! Khi nào tới lượt các người nói chuyện!”
Lục Khải Dã tức giận mắng chị Bình.
Vẻ mặt chị Bình có chút không nhịn được nói: “Tôi thật sự rất tò mò, người phụ nữ có thể để anh Lục Khải Dã bảo vệ như vậy chắc hẳn là phải xinh đẹp nghiêng nước đổ thành, có sức hút vô cùng lớn nhỉ”
Nói rồi, cô ta đi lên phía trước chuẩn bị kéo chăn ra, muốn nhìn xem trong chăn rốt cuộc là ai?
Lục Khải Dã trực tiếp chặn cô ta lại, giáng cho cô ta một cái tát: “Cô là cái thá gì mà dám lên giọng uy hiếp tôi!”
Cái tát này anh ta dùng hết toàn lực, đem toàn bộ tức giận trong lòng trút xuống lòng bàn tay.
Nửa mặt chị Bình bị đánh lập tức sưng đỏ lên.
“Anh, anh..” Cô ta trừng mắt nhìn Lục Khải Dã, không nói nổi nên lời “Sao hả? Vẫn chưa đủ à? Muốn ăn thêm một cái tát nữa sao?” Lục Khải Dã không hề để cô ta vào trong mắt.
Ngô Chính Quang lập tức tiến lên, kéo chị Bình ra phía sau: “Lục Khải Dã, anh không tự.
kiểm điểm vì hành vi của mình đi, mua bán dâm như vậy đã tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của công ty rồi, sao nào, bây giờ còn ra vẻ, ra tay đánh người nữa”
“Tôi đánh đấy thì sao nào, Ngô Chính Quang, anh còn lắm mồm nữa thì tôi đánh cả anh luôn đấy!” Lục Khải Dã trực tiếp túm lấy cổ áo Ngô Chính Quang, ánh mắt tràn đây ngọn lửa phần nộ cho thấy anh ta có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.
Ngô Chính Quang cho rằng anh ta không dám ra tay, ngẩng đầu lên không chút sợ hãi khiêu khích: “Lục Khải Dã. anh đừng tưởng rằng anh trai anh là chủ tịch Tập đoàn nhà họ Lục thì tôi không thể khai trừ anh. Hành vi hiện giờ của anh, cho dù là anh trai anh cũng không thể cứu nổi anh đâu!”
Anh ta vừa nói xong thì bên ngoài cửa đã truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lục Khải Vũ “Vậy sao?”
Tuy chỉ là hai chữ bình thường nhưng lại tràn ngập khí thế khiến người ta không thể ngó lơ.
Tất cả những người trong phòng bao gồm cả cảnh sát đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Lục Khải Vũ tùy ý mặc một bộ trang phục màu xám bạc trông vô cùng thoải mái, thân hình cao lớn, đĩnh đạc, toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người ta khó mà sánh bằng.