Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý, trực tiếp bắt lấy tay Ngô Chính Quang ngay khi anh ta vừa giơ tay lên, sau đó cả người cậu bé đột nhiên như bị đẩy mạnh, lùi lại mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất.
Ngô Chính Quang nhìn tay mình, ánh mắt kinh ngạc, chỉ muốn xé bỏ lớp khẩu trang trên mặt đứa trẻ này mà thôi, căn bản không hề đẩy nó ra có được không hả?
Tại sao đứa trẻ này lại ngã xuống đất!
Mạc Vũ Lý ngồi trên mặt đất bắt đầu khóc lớn.
“Huhu, bớ người ta, tập đoàn Lục thị cậy đông, cậy có tiền có quyền mà bắt nạt trẻ em. Huhu” Cậu bé vừa khóc vừa lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong ba lô của mình.
Màn hình điện thoại đã vỡ tan tành: “Huhu, điện thoại của cháu, chiếc điện thoại mẹ cháu vừa mua cho cháu!”
Cậu bé đi theo Hoàng Ánh Tuyết trốn đến Hà Thành, vì sợ mẹ tìm thấy mình mà cậu bé không hề cầm theo điện thoại.
Sáng nay, sau khi Hoàng Ánh Tuyết đi làm, vốn dĩ cậu bé muốn quẹt thẻ để mua một chiếc điện thoại di động mới nhưng khi định quẹt thẻ, cậu bé đột nhiên nhớ ra mẹ và cậu có thể thông qua ghi chép quẹt thẻ mà tìm được mình.
Vì vậy, cậu bé chỉ có thể bất lực buông tha cho điện thoại.
Sau đó, cậu bé quay lại tiểu khu Phong Phàm. Tìm thấy một chiếc điện thoại cũ bị vỡ màn hình ở trong phòng của Hoàng Tuấn Phong. Chuẩn bị đi tìm Lục Khải Vũ đòi tiền xong, cậu bé sẽ đến cửa hàng sửa chữa để xem chiếc điện thoại cũ có thể sửa được không!
Chỉ là bây giờ, cậu bé đã thay đổi ý định rồi.
Có một tên ngốc khó ưa không sợ chết dám cởi khẩu trang của mình, vậy thì để anh ta làm người coi tiền như rác, bồi thường trả tiền điện thoại di động cho mình.
“Huhu, điện thoại của cháu vỡ rồi, điện thoại của cháu vỡ rồi. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Mẹ chắc chắn sẽ đánh mình”
Cậu bé giả vờ buồn bã, sợ hãi và bất lực, đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến quầy lễ tân.
“Chị gái xinh đẹp, cho em dùng điện thoại một chút, em muốn gọi cảnh sát. Để chú ấy bồi thường tiền điện thoại cho em” Cậu bé chỉ vào Ngô Chính Quang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngấn lệ.
Giọng nói nghe có vẻ vô cùng tủi thân, làm người ta không khỏi tràn ngập thương cảm.
“Chuyện này…” Nhân viên lễ tân có chút khó xử liếc nhìn Ngô Chính Quang.
Trong nháy mắt Mạc Vũ Lý nhìn ra tâm tư của lễ tân, bọn họ không dám đắc tội người trước mặt này.
Cậu bé vỗ đùi và khóc dữ dội hơn.
“Sao cháu lại quên mất, các người đều là người của tập đoàn Lục thị, nhất định sẽ bênh vực lẫn nhau. Thật không ngờ đường đường là tập đoàn Lục thị mà lại hợp sức bắt nạt trẻ vị thành niên. Mình thật xui xẻo mà! Sao mình lại xui xẻo thế này!”
Nói xong, cậu bé chạy đến trước cửa lớn của tập đoàn Lục thị.
“Mọi người mau đến xem, tập đoàn Lục thị ăn hiếp trẻ con.
Anh, chị, cô, dì, chú, bác nào tốt bụng gọi cảnh sát giúp cháu với!”
“Chủ tịch tập đoàn Lục thị Lục Khải Vũ nợ cháu ba triệu đồng, bảo cháu hôm nay đến lấy. Nhưng vừa đi đến quầy lễ tân thì cái chú tổng giám đốc Ngô của Nguyệt Tú Media muốn cởi khẩu trang của cháu. Cháu bởi vì bị ốm, viêm mũi, sợ lây cho mọi người nên không chịu cởi.”
“Không ngờ chú ấy lại độc ác đẩy cháu ngã, mẹ cháu vất vả nhịn ăn nhịn mặc mới mua cho cháu được cái điện thoại, cháu bị đẩy ngã liền vỡ mất rồi”
“Huhu, bọn họ còn đuổi cháu ra ngoài, không cho cháu gọi cảnh sát”
“Huhu, cháu về rồi phải đối mặt với mẹ cháu như thế nào. Cháu phải làm sao đây!”
Giọng điệu của Mạc Vũ Lý rất dễ lây truyền, tiếng khóc đầy xúc động, kêu gào rất đau khổ! Ngay sau đó đã thu hút rất đông người tập trung trước cửa tập đoàn Lục thị.
Mọi người chỉ vào cửa tập đoàn Lục thị, nhiều người lấy điện thoại ra, một số bắt đầu quay video, một số còn nhiệt tình giúp cậu bé gọi cảnh sát.
Lúc này Ngô Chính Quang đã hối hận lắm rồi Anh ta thực sự cảm thấy dây thần kinh cảm giác của mình hình như có vấn đề. Sao lại có thể nghĩ giọng nói và đôi mắt của đứa trẻ này là Mạc Vũ Lý được chứ?