Lục Vũ Bách bĩu cái môi nhỏ phản đối: “Dựa vào c: Chữ “gì” còn chưa kịp nói ra, cậu bé ngẩng đầu lên đã thấy ba em gái đang nhìn mình chăm chăm. Vậy là Lục Vũ Bách đành nuốt chữ cuối cùng đó ngược lại vào trong.
Và bắt đầu tươi cười: “Vũ Tuệ, Tư Nhã, Mộc Lam, ba đứa muốn chơi cái gì? Anh sáu chơi với các em”
Vũ Tuệ nghiêng đầu: “Bọn em muốn chơi trò Yeloli tiên tử dùng phép thuật đánh người xấu”
“Hả, các em định để anh làm người xấu sao?”
Mộc Lam lập tức bật cười rồi đi về phía trước cầm cánh tay của Lục Vũ Bách làm nũng: “Có được không ạ, anh sáu, bọn em đóng vai Yeloli tiên tử còn anh đóng vai nữ vương xấu xa được không?”
Tư Nhã võ tay bật cười: “Anh sáu, người xấu. Anh sáu là người xấu.”
Nhìn thấy ba cô em gái vui vẻ như vậy, Lục Vũ Bách đành đau khổ đồng ý: “Vậy cũng được, anh sáu chơi cùng với các em một lúc.”
Trên căn phòng của Lục Minh Húc ở tầng hai, trước bàn máy tính, Lục Minh Húc chỉ vào video giám sát trên màn hình máy tính rồi giải thích từng chút một cho Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ.
Ba ngày trước khi Vương Kỳ rời khỏi Hà Thành, từ camera giám sát có thể nhìn thấy, cô ấy đưa con gái mình tới trung tâm thương mại lớn nhất ở Vũ Thành. Ở tầng hai nhà ăn của khu thương mại, hai người gặp một người phụ nữ, hình như hai bên có phát sinh tranh chấp.
Người phụ nữ kia chỉ thẳng tay vào mặt con gái của Vương Kỳ, vẻ mặt tức giận và không ngừng tra hỏi gì đó.
Bởi vì camera của nhà hàng đó không có tiếng nên bọn họ cũng không rõ rốt cuộc người phụ nữ kia đang nói gì.
Nhưng cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ đó tức giận với vẻ bên ngoài của con gái Vương Kỳ. Đến cuối hình như còn định động tay đánh Vương Kỳ nhưng đã bị quản lý của nhà hàng kịp thời ngăn cản.
“Bố, mẹ, người phụ nữ này có lẽ là vợ của người đàn ông mà Vương Kỳ yêu thầm”
Hôm qua, vì đi tìm Vương Kỳ, Lục Khải Vũ thảo luận chuyện này cả đêm với cả đêm. Anh không ngờ Lục Minh Húc nghĩ đến chuyện này và điều tra ra được kết quả nhanh như vậy.
Bây giờ anh không thể không nhìn cậu con trai lớn của mình bằng một ánh mắt khác, anh cũng cảm thấy tự hào vì có một đứa con trai xuất sắc như vậy.
Nghe những gì Lục Minh Húc nói xong, Mạc Hân Hy nhìn màn hình máy tính và gật đầu: “Có lẽ chính là người phụ nữ này”
Nhưng hình như cô đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó “Ông xã, người phụ nữ này trông có vẻ quen quen, anh có biết người này không?” Cô hỏi Lục Khải Vũ đang ngồi bên cạnh.
Nhưng Lục Khải Vũ chưa kịp nói gì, Lục Vũ Tuấn đứng ở đằng sau Lục Minh Húc, lúc này đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính từ từ lên tiếng: “Bố của con gái Vương Kỳ chính là Lư Bạch Khởi”
Tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc.
“Lư Bạch Khởi?”
Lục Vũ Tuấn nhìn người phụ nữ hung hăng đang cãi nhau với Vương Kỳ trên màn hình máy tính: “Người phụ nữ này là vợ của Lư Bạch Khởi, Nguyễn Hồng Nhung”
Nghe Lục Vũ Tuấn nhắc lại, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ cuối cùng cũng nhớ ra người tên Nguyễn Hồng Nhung này.
“Chả trách mà em lại thấy người phụ nữ này quen mặt như vậy, hóa ra là Nguyễn Hồng Nhung” Mạc Hân Hy nhớ ra.
“Nhưng người đàn ông mà Vương Kỳ yêu, người có thể khiến cô ấy làm ra nhiều chuyện điên cuồng như vậy lại là Lư Bạch Khởi sao?” Điều này làm cho Mạc Hân Hy cảm thấy rất bất ngờ.