Sau khi trả lời xong những vấn đề của truyền thông, nhân viên công tác ngăn các phóng viên của truyền thống lại, lúc này Lục Khải Vũ mới có thể thoát thân. Bạch Vĩ Hạo và Lâu Văn Vũ đi nhanh qua đó.
“Bên phía Khải Dã như thế nào rồi?” Anh hỏi Bạch
Vi Hao.
Bạch Vĩ Hạo khẽ thở dài: “Một lời khó nói hết, tôi vừa mới liên hệ với luật sư rồi, luật sư nói cậu ta lại ra tay đánh Dương Hải Khang ngay trước mặt cảnh sát trong đồn cảnh sát”
“Dương Hải Khang còn tuyên bố muốn kiện cậu ta.
Lục Khải Vũ theo bản năng nhíu mày lại, nhìn về phía Lâu Văn Vũ: “Bên phía truyền thông xử lý như thế nào rồi?”
Lâu Văn Vũ vội vàng trả lời: “Tôi đã dựa theo chỉ thị của anh mà tìm người tung hết tin tức và ảnh chụp có liên quan đến việc Dương Hải Khang ăn hối lộ, ngoại tình, đánh bạn gái lên trên mạng rồi, bây giờ dân mạng còn đang nghiêng về một phía mà mắng anh ta.
Lục Khải Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Cửu
Nhạ từ lúc được đồng nghiệp đưa đến đã sớm hoang mang lo sợ, vẫn luôn ngồi xổm ở một góc hẻo lánh trong phòng cấp cứu rồi thở dài.
“Bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát trước, tìm Khải Dã, biết rõ đã xảy ra chuyện gì rồi nói tiếp.
Buổi sáng, anh vừa mới đến công ty thì đã nhận được điện thoại của em trai, nói là mẹ của Lưu Cửu Nhạ lăn từ trên cầu thang xuống, hôn mê bất tỉnh, người vừa mới được xe cứu thương đưa đi rồi, bản thân có việc không đến được, nhờ anh tự mình qua đó giúp đỡ xử lý một chút.
Trên đường đến bệnh viện, anh thấy video em trai cãi lộn với Dương Hải Khang, đánh nhau, sau đó em trai còn bị cảnh sát đưa đi trên điện thoại di động.
Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Sau khi đi vào bệnh viện, anh hỏi thăm tình hình từ Lưu Cửu Nhạ, nhưng cô gái kia đã sợ đến choáng váng, hỏi cái gì cũng không nói, cứ luôn lắc đầu, thút thít. Muốn biết được sự thật, chỉ có thể đi tìm Lục Khải Dã.
Bọn họ nhanh chóng đến đồn cảnh sát, gặp được Lục Khải Dã đầu tóc rối bời, má phải sưng đỏ, thiếu mất một ống tay áo.
Dương Hải Khang đứng ở chỗ cách xa Lục Khải Dã năm mét, cả người đã bị đánh đến nhìn không rõ diện mạo, què hết một chân, trong miệng vẫn còn hùng hổ: “Lục Khải Dã, đừng tưởng rằng mày có tiền thì có thể tùy tiện khi dễ người khác như thế này. Tao muốn đi kiện mày, để cho mày ngồi tù.
Lục Khải Dã lại muốn tiến lên thì bị cảnh sát ngăn lại: “Nơi này là đồn cảnh sát, tất cả đều đàng hoàng một chút cho tôi.”
Lục Khải Vũ đã để luật sư chào hỏi với người của đồn cảnh sát, trực tiếp đi qua kéo Lục Khải Dã vào trong một căn phòng khác.
“Lục Khải Dã, em đã hai mươi tám, khi làm việc có thể động não một chút được không. Mẹ bị cao huyết áp, tim của bà nội không tốt, em không thể vì hai người họ mà yên tĩnh một khoảng thời gian sao?” Lục Khải Vũ trực tiếp vứt anh ta lên ghế, giận dữ quát mắng.
Lục Khải Dã nhìn anh trai của mình một chút, giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó, đuối lý cúi đầu: “Anh, lần này thật sự không thể trách em được, là tên Dương Hải Khang kia khi dễ người ta quá đáng.
“Anh ta khi dễ em sao?” Lục Khải Vũ tức giận hỏi lại, thật sự cảm thấy đau đầu vì đứa em trai này.
Lục Khải Dã ngẩng đầu lên, vẻ mặt tức giận bất bình: “Anh ta không có khi dễ em, nhưng mà anh ta khi dễ Lưu Cửu Nhạ
Lục Khải Vũ không nói gì chỉ thở dài: “Lưu Cửu Nhạ và em có quan hệ gì? Em vì cô ta mà ngay cả vị trí giám đốc của công ty truyền thông Nguyệt Tú Media cũng không cần nữa sao?”
“Em cũng biết rồi đó, Dương Hải Khang đã tìm luật sư đến bệnh viện kiểm tra vết thương, nếu như em bị cảnh sát giam giữ, thì đây chính là vết nhơ cả đời của em. Em có từng suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà em hay không?”