Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846:Ngủ quên


Khúc Lăng Cường gật đầu: “Cháu yên tâm, chú sẽ không quên”


Mười phút, ba trăm năm mươi nghìn. Điều này khiến Mạc Vũ Lý rất Vui vẻ.


Cậu bé nhìn theo bóng lưng Khúc Lăng Cường rời đi, làm bầm: “Ánh mắt của mợ đúng là kém thật, sao lại nhìn trúng một người đàn ông thiếu quyết đoán và dây dưa không rõ với bạn gái cũ như thế này chứ!”


Mạc Vũ Lý tìm một nhà hàng ăn cơm, sau khi ăn xong thì bắt xe buýt đi tới một cửa cổng nhỏ.


Cậu bé muốn ở đó để chờ mợ tan làm, sau đó sẽ kể cho mợ nghe về những chuyện hôm nay đã gặp phải Khúc Lăng Cường.


Nhưng mà, Mạc Vũ Lý lại không cẩn thận ngủ quên trên xe buýt. Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì đã quá lố một trạm.


Bởi vậy nên cậu chỉ có thể xuống trạm gần đó nhất, ngay chỗ khu chung cư Ánh Trăng.


“Wao, khu chung cư này đúng là không tồi!” Cậu bé đứng trước cửa cổng khu chung cư Ánh Trăng, lên tiếng tán thưởng.


Nhìn vào bên trong có hòn non bộ, công viên, có cầu kiều, có thác nước đổ, còn có một khu vui chơi chơi rộng dành cho trẻ em. Mạc Vũ Lý hứng khởi, nhấc chân định đi vào bên trong.


Kết quả bị bảo vệ trước cửa chặn lại.


“Bạn nhỏ này, thẻ ra vào cổng của cháu đâu?” Bảo vệ hỏi thăm theo đúng thông lệ.


Đôi mắt nhỏ đảo tới đảo lui: “Cháu quên cầm theo ạ”


“Cháu ở tại tòa nào lầu mấy, để chúng tôi gọi Trải qua sự cố lần trước với Lư Bạch Khởi, bảo vệ của khu chung cư Ánh Trăng đều phải trải qua đợt kiểm tra nghiệp vụ nghiêm ngặt, thái độ làm việc của mọi người đều rất nghiêm túc.


iện thoại xác nhận”


Mạc Vũ Lý lùi về sau một bước, muốn từ bỏ ý định đi vào.


Nhưng bây giờ còn cách hai tiếng nữa mới đến giờ tan học, cứ lêu lổng bên ngoài rất nhàm chán. Với lại, khu vui chơi rộng lớn trong đó thật sự rất hấp dẫn.


Mạc Vũ Lý quay người đi, đúng lúc đó bắt gặp hai người phụ nữ trẻ tuổi đang tiến đến gần.


Trong đó có một người cầm theo rất nhiều trái cây rau củ, còn người kia thì đi tay không. Tuy mặc quần áo ở nhà, bước đi tương đối chậm chạp, nhưng quần áo này thuộc hàng hiệu cũng không hề rẻ.


Hai người một trước một sau tiến bước vào khu chung cư Ánh Trăng.


Mạc Vũ Lý liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ đang cầm rau củ trái cây đó có thể là người giúp việc, còn người phụ nữ còn lại nhất định là chủ của một căn nào đó trong khu chung cư.


Đang khi người phụ nữ bước đi chậm rãi sắp tiến vào trong chung cư, cậu bé nhào thẳng tới và ôm phía sau của người kia.


“Mẹ, sao mẹ trở về rồi. Con quên không mang thẻ ra vào cổng, bọn họ không cho con vào trong!”


Mạc Hân Hy ở nhà buồn chán mới cùng Tô Cẩm lén ra ngoài mua đồ ăn, bỗng dưng bị một đứa bé ôm lấy từ phía sau, tay của đứa bé này tình cờ đụng phải chỗ miệng vết thương của cô.


Khi nghe được cậu bé đó kêu “mẹ”, cô còn tưởng là Tử Tín hay Mộc Tháp về.


Cô nhịn đau, cầm lấy bàn tay bé nhỏ kia lên: “Sao các con lại về nhanh…”


Nhưng lúc quay mặt qua, nhìn thấy Mạc Vũ Lý mang khẩu trang, đội nón kín mít chỉ lộ ra hai mắt, lời nói còn lại đều ứ lại trong họng không nói ra được.


Đây không phải Tử Tín con của cô, cũng không phải Mộc Tháp.


Nhưng ánh mắt đó nhìn rất quen thuộc, rất gần gũi.


Mạc Vũ Lý nhìn chằm chằm Mạc Hân Hy: “Mẹ, sao vậy? Con ăn mặc như này, mẹ không nhận ra con sao?”


Tuy không thấy rõ mặt, nhưng cậu bé mang lại cho Mạc Hân Hy một cảm giác rất thân thiết.


Bởi vậy khi nhìn thấy cậu bé ấy dốc sức nháy mắt với mình, cô quyết định phối hợp biểu diễn với cậu bé, xem xem thẳng bé này muốn làm gì.


Ngay sau đó, cô nâng tay xoa xoa đầu của Mạc Vũ Lý: “Con đó, đúng thật là đứa hay quên!”


Sau đó, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy cùng đi vào khu chung cư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK