Hàn Hữu kinh ngạc nhìn Mạc Vũ Lý.
Tiếp đấy thì phải xem thế nào thuận tiện hơn thì làm.
“Cháu không đói, chú không cần vội đâu ạ”
“Ừm… tính tình chú khá thẳng thắn, nên cách nói chuyện nhiều khi không được dễ nghe, cháu đừng để ý nhé”
“Người ta bảo máu mủ tình thâm, giữa người thân với nhau sẽ có cảm giác đặc biệt thân thuộc. Nhưng cháu không có cảm giác đấy với chú, nên cháu không nghĩ chú là bố ruột của cháu đâu. Chú cũng đừng hy vọng quá nhiều, kẻo đến lúc không phải thật thì lại càng buồn, càng thất vọng”
Cậu nói trắng ra như vậy khiến trái tim Hàn Hữu tê rần.
“Cháu, cháu nói vậy là có ý gì?”
Lễ nào ngoài anh ta và Mộ Dung Lãnh Hàng, Mạc Tình còn có người đàn ông khác?
“Chú và mẹ cháu từng ở bên nhau hơn một năm, mẹ cháu có từng kể cho chú nghe về mối tình đầu của mình chưa?” Mạc Vũ Lý liếc nhìn anh ta, từ tận đáy lòng lại đánh giá Hàn Hữu thấp hơn một chút.
Người đàn ông này đúng là không biết gì, còn chẳng bằng một đứa nhỏ như cậu!
Ít ra cậu còn biết mẹ mình đồng thời có quan hệ mật thiết với ba người đàn ông. Cho dù ngay cả bố mình là ai cậu cũng không biết, nhưng ít nhất cậu cũng không mù tịt như cái người này được không.
“Mối tình đầu? Cháu, cháu có ý gì?” Hàn Hữu khiếp sợ ngồi phịch xuống sô pha.
“Chính là như chú đang nghĩ đó. Nếu sau khi có kết quả giám định ADN, chú không phải là bố ruột của cháu thì cái chú mối tình đầu kia có thể sẽ là bố ruột của cháu”
Lúc nói ra điều này, Mạc Vũ Lý cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà bất đắc dĩ thì cũng đành chịu, không còn cách nào khác, ai bảo mẹ cậu đỉnh cao như thế, thật là ngu ngốc gì đâu!
“Mẹ, mẹ của cháu, cô, cô ấy khi đó vân còn liên hệ với người kia sao?” Sắc mặt Hàn Hữu tái nhợt, nón xanh lập lòe trên đầu.
Mạc Vũ Lý dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh, gật gật đầu.
“Ha ha, ha ha!” Hàn Hữu đột nhiên bật cười, trên khuôn mặt lại ngập tràn bi thương, bất lực.
Nghĩ đến năm đó, Hàn Hữu anh ở Hà Thành từng oanh liệt cỡ nào, thế mà chỉ vì một người phụ nữ như vậy, lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Nhìn thấy anh như thế, Mạc Vũ Lý cũng không biết phải nói gì.
Tất cả những chuyện này đều là tội lỗi do mẹ cậu tạo nên, cậu thân là con trai thì có thể nói gì chứ.
Cậu cũng đâu thể thay mẹ cậu, cúi đầu trước mặt Hàn Hữu giải thích: “Xin lỗi anh, năm đó em không nên ‘cắm sừng” anh!”
Nói vậy khéo chú ấy phát điên luôn mất.
Hàn Hữu cười rồi cười, cười một hồi lại biến thành khóc.
Từ bé đến giờ, Mạc Vũ Lý chưa từng thấy một người đàn ông nào khóc lóc thương tâm như vậy.
Cậu có chút hối hận, cậu không nên hỏi Hàn Hữu về mối tình đầu của mẹ, như vậy ít nhất còn để lại cho Hàn Hữu chút mộng tưởng đẹp đẽ.
Nghĩ đến đây, cậu áy náy nói: “Xin lỗi chú, cháu không nên hỏi chú chuyện này. Nếu chú không biết gì thôi quên đi. Cháu đi trước đây. Khi nào có kết quả giám định cháu sẽ báo cho chú”.
Nói xong, cậu lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút”, Hàn Lập sau lưng đột nhiên hét lên một tiếng.
Mạc Vũ Lý dừng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy? Chú còn việc gì nữa ạ?”
Hàn Hữu nhìn cậu, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tia thống khổ, mâu thuẫn giãy giụa.