Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24


Rốt cuộc mấy năm qua đứa bé thứ bảy của cô đã sinh sống như thế nào? Tuổi còn nhỏ mà đã bị hành hạ đến nỗi mắc bệnh tâm thần


“Nghe nói rằng vì bị bạo hành lâu ngày nên đã dẫn tới rào cản giao tiếp, gần như không thể nói chuyện, không giao tiếp với người khác, rất thiếu cảm giác an toàn.” Bạch Vĩ Hạo cũng không hề phát sự khác thường của cô, mà chỉ kể cho cô nghe về bệnh tình của cô bé kia với giọng điệu có hơi tức giận


Mạc Hân Hy cũng không nhịn được nữa, cô ôm ngực, đau lòng ngồi xổm xuống đất


Đứa con gái tội nghiệp của cô, đứa trẻ thứ bảy của cô!


“Tổng giám sát Lam, cô sao vậy?” Lúc này Bạch Vĩ Hạo mới phát hiện ra hình như Mạc Hân Hy có gì đó không ổn, vội vàng cúi người hỏi thăm


Vừa cúi người thì đúng lúc nhìn thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt của Mạc Hân Hy: “Tổng giám sát Lam? Có phải chân rất đau hay không? Sao cô lại khóc.”


“Đau một chút, tôi không sao!” Cô sợ rằng Bạch Vĩ Hạo phát hiện ra manh mối nên nhanh chóng dựa người trên tường rồi đứng thẳng người,


Bạch Vĩ Hạo lấy khăn giấy ra đưa cho cô: “Có lẽ Tiêu Dao lấy thuốc về rồi, để tôi đưa cô đến đó!”


Mạc Hân Hy lấy khăn giấy lau nước måt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Ngại quá, khiến Chủ tịch Bạch chê cười rồi.”


“Con gái mà! Đều rất yếu ớt sợ đau!” Bạch Vĩ Hạo tỏ vẻ rất hiểu biết


Đang nói chuyện thì Lục Khải Vũ ôm cô bé kia từ xa bước tới, nét mặt anh u ám đến mức có thể đóng băng bầu không khí trong vòng ba mét xung quanh


Trên gương mặt của cô bé lộ ra vẻ hoảng sợ, nhợt nhạt như sáp, đầu quấn đầy bằng gạc, không dám động đậy trong ngực anh


Bạch Vĩ Hạo vội vàng đi tới: “Thế nào rồi? Kết quả xét nghiệm nói gì?”


Lục Khải Vũ không nói gì, anh cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lồng ngực, đưa cho Bạch Vĩ Hạo một bản xét nghiệm,


Mạc Hân Hy vội vàng đỡ tường đi tới, ngó đầu liec nhìn


Mức độ tương ứng của gen di truyền là 99,99%, xác định quan hệ bố-con.


Sau đó, cô không thể chịu đựng được nữa, cả người đều dựa trên tường, đúng là đứa trẻ thứ bảy!


Bạch Vĩ Hạo không nhịn được mà thốt lên: “Quả thật là con gái của anh, như vậy có lẽ cô bé này và Mộc Lam là chị em sinh đôi.”


“Bạch Vĩ Hạo, giúp tôi liên hệ với chuyên gia nhi khoa và chuyên gia tâm lý giỏi nhất trong nước!” Bàn tay của Lục Khải Vũ hơi run lên


Vậy mà người phụ nữ kia lại độc ác như vậy! Lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một cặp sinh đôi. Nếu như cô không muốn thì có thể không sinh ra, hoặc vừa sinh ra thì trực tiếp đưa đến trước cửa nhà họ Lục, tại sao sinh ra rồi mà lại bỏ rơi chúng. Mộc Lam ở trong trại trẻ mồ côi suốt ba năm, vậy mà cô con gái này lại bị đám rác rưởi hành hạ gần bảy năm


“Được, tôi sẽ liên hệ giúp cậu ngay lập tức.” Bạch Vĩ Hạo liếc nhìn cô bé trong ngực Lục Khải Vũ, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác phẫn nộ


Đúng lúc này, đôi vợ chồng gây rối lại đột nhiên chạy từ bên ngoài vào


“Tư Nhã, Tư Nhã.” Bon họ nhìn quanh bốn phía, ngay sau đó đã tìm thấy đứa trẻ trong ngực Lục Khải Vũ và nhanh chóng chạy đến


Hóa ra đứa trẻ thứ bảy của cô ta chính là Tư Nhã, Mạc Hân Hy nhìn đôi vợ chồng khốn nạn đó, cố gắng kìm nén ý muốn tiến lên đánh cho bọn họ một trận


“Chủ tịch Lục, Tư Nhã nhà chúng tôi thể nào rồi?” Hai vợ chồng ngăn Lục Khải Vũ lại, vươn tay định ôm đứa trẻ


Tư Nhã đang nằm trong vòng tay Lục Khải Vũ, cô bé co rụt vào lòng anh theo bản năng


Lục Khải Vũ liếc nhìn bọn họ, dáng vẻ như khoảng hơn ba mươi tuổi, người đàn ông mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh, phối với chiếc quần đùi màu đen bên dưới, trông rất giống côn đồ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì. Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngủ kém chất lượng, đầu tóc rối tung, gương mặt toát ra vẻ hám lợi


“Đầu của đứa nhỏ bị thương, tôi muốn đưa cô bé về nhà họ Luc, sau đó sẽ có luật sư liên hệ với cô.” Lục Khải Vũ lạnh lùng nói


“Đưa về nhà họ Lục? Chủ tịch Lục nói vậy là có ý gì?” Người phụ nữ lên giọng


“Luật sư sẽ giải thích rõ nguyên nhân cụ thể cho cô.” Lúc này đã có ít người vây xem, Lục Khải Vũ không muốn nhiều lời với đôi vợ chồng khổn nạn này, ôm Tư Nhã chuẩn bị bỏ đi


Người đàn ông kia bước tới, vươn cánh tay ra chặn đường anh: “Sao nào? Đường đường là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục mà lại ý thế bắt nạt người khác, định bắt con của người ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK