Mạc Minh Húc liếc cô một cái: “Mẹ, tư liệu nhiều quá, con vẫn chưa in ra, nhưng mà đã gửi vào email của mẹ cả rồi, trên người mẹ có vết thương, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút! Đợi ngày mai rồi hãng xem vẫn chưa muộn”
Cậu bé tưởng rằng Mạc Hân Hy tìm hiểu ngôi sao nhí Hồ Ly Huyễn Sắc là vì Long Bách, cho nên cũng không vội lắm.
Mạc Hân Hy được đỡ từ lầu hai đi xuống, vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Minh Húc: “Được rồi, mẹ biết rồi, con cũng mau đi nghỉ ngơi đi!
Ngày mai còn phải đi học nữa!”
Sau khi trở về phòng, cô ngồi ở trên giường, trực tiếp mở máy tính xách tay ra.
Trong email quả nhiên đã có tư liệu tin tức về Mạc Vũ Lý do Đại Bảo gửi tới. Còn có hình ảnh mẹ của Mạc Vũ Lý là Mạc Tình.
Mạc Tình? Mạc Hân Hy nhìn bức hình của Mạc Tình, trong đầu hiện lên hình ảnh của một người.
Đó chính là người chị họ lớn hơn cô một tháng tuổi.
Năm đó bà nội sinh năm một lúc, hai nam ba nữ, bởi vì trọng nam khinh nữ, cho nên chỉ giữ lại hai người con trai và một người con gái.
Cũng chính là bác gái, bác trai và bố của cô. Hai bé gái còn lại bị bà nội dìm thẳng vào chậu nước cho đến chết.
Cô và chị họ Mạc Tình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng mà người chị họ này may mắn hơn cô nhiều.
Năm lớp bốn tiểu học, bác trai bắt đầu kinh doanh dược liệu ở Hà Thành, cả gia đình cũng bọn họ cũng chuyển đến Hà Thành.
Chỉ những dịp lễ tết cuối năm mới trở về nhà thăm viếng bà nội.
Mỗi lần trở về, chị họ đều ăn mặc lộng lẫy, đẹp đẽ, từ đầu đến chân đều thể hiện đẳng cấp vượt trội của dân thành phố.
Lúc đó mẹ của cô đã mất rồi, những ngày tháng sống dưới suy nghĩ trọng nam khinh nữ của bà nội, cho dù là ngày lễ tết cuối năm, cô cũng phải nấu cơm giặt giũ, đầu tắt mặt tối, gương mặt dính đầy bụi băm bẩn thỉu.
Mỗi lần đối mặt với chị họ Mạc Tình, cô tự ti đến nỗi không dám ngẩng cao đầu lên.
Sau đó, sau khi thi lên đại học, cô đã cắt đứt liên lạc với gia đình.
Nhưng mà vẫn nghe được một chút tin tức liên quan đến gia đình bác trai từ những người đồng hương ngày xưa. Nghe nói sau này bác trai làm ăn thất bại, bán hết của cải tài sản trở về nhà cũ ở thị trấn Hoa Yên.
Chị họ Mạc Tình sau đó trở thành một ngôi sao được nhiều người yêu thích. Không biết vì sao, cô ta đột ngột giải nghệ.
Bây giờ xem thông tin và tuổi tác của Mạc Vũ Lý, có vẻ năm đó chị họ giải nghệ là vì muốn sinh con cho Mộ Dung Lãnh Hàng.
Chẳng lẽ bởi vì Mạc Vũ Lý là con trai của chị họ, hai người bọn họ có mối quan hệ huyết thống gián tiếp, cho nên cô nhìn thấy thằng bé mới cảm thấy quen thuộc vậy sao?
Chả trách ngôi sao nhí kia lại tên là Mạc Vũ Lý.
Theo gia phả nhà họ Mạc, cả đời này bọn họ thật sự nên mang chữ “Tử”
Chỉ có điều, chị họ dùng quy tắc gia phả nhà họ Mạc để đặt tên cho đứa trẻ, chẳng lẽ đến bây giờ đứa trẻ này vẫn chưa được nhận được sự thừa nhận của nhà họ Mạc sao?
Vậy thì, đứa trẻ tên Mạc Vũ Lý này, rốt cuộc là con trai của chị họ, hay là Nhị Bảo của cô đây?
Trong lòng Mạc Hân Hy rối bời, không biết phải làm sao.
Lúc này Lục Khải Vũ đột nhiên đẩy cửa đi vào, thấy cô giờ này vẫn h có chút kỳ quái: “Bà xã, đã hơn mười giờ rồi, sao em vẫn “Ngũ Bảo đâu? Anh không trở về cùng thằng bé sao?” Thấy anh đi vào phòng một thân một mình, Mạc Hân Hy giật mình sửng sờ.
Lục Khải Vũ đi tới bên giường, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Thằng bé ở đối diện, vừa rồi anh trông chừng thằng bé ngủ say rồi mới rời đi. Em đó, đừng lo lắng nhiều quá”
Nhưng mà, mặc dù giọng điệu của anh có vẻ thoải mái, nhưng mà Mạc Hân Hy nhìn vẫn ra được tâm trạng của anh có vẻ không tốt.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Có phải lần này tập đoàn Long Uy thật sự không thể cứu được nữa?”