Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 976





“Anh ta thật sự muốn vì con tiện nhân đó mà muốn giết tôi?”





Sau khi thứ đồ trong miệng được lấy ra, Hoàng Bảo Mai phun ra một ngụm máu, nói.





Mạc Hân Hy đứng dậy, chậm rãi bước tới, nắm lấy tóc cô ta: “Hoàng Bảo Mai, hôm nay những thứ này đều là cô đáng phải nhận.”





“Bảy năm trước, cô vì chồng cũ giả có thai, sau đó mua một đứa trẻ. Sau cùng cô đối xử với đứa trẻ đó như thế nào? Năm mươi roi này đã là quá hời cho cô rồi”





“Giả dụ năm đó cô có một chút lương tâm, buông tha cho đứa trẻ đó, cho dù là không muốn đem nó đến viện mồ côi cũng được, hôm nay cô sẽ không bị tôi trói ở đây”





Những lời cô nói khiến Hoàng Bảo Mai hơi sững sờ.





“Cô, cô là vì đứa trẻ đó, chứ không phải vì chuyện tên họ Bàng kia cho tiền các cô sao?”





“Trưởng phòng Bàng là một người tốt, người đàn bà độc ác như cô, ai gặp cũng muốn giết. Bọn tôi thay anh ấy dạy dỗ cô là chuyện nên làm thôi.” Mạc Hân Hy cố ý khiến Hoàng Bảo Mai hiểu lầm, đào lên mâu thuẫn giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Bàng.





“Vậy, vậy đứa bé đó, các người và nó có quan hệ Năm đó cô ta hỏi cấp dưới, đứa trẻ đó là mua từ bọn buôn người ở một vùng núi hẻo lánh, là một đứa trẻ bị người thân bỏ rơi.





Vì vậy, sau khi chuyện này bị bại lộ, cô ta mới ngược đãi nó một cách trắng trợn, giày vò nó để giải toả cơn giận trong lòng.





Một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, cho dù chết đi cũng không có ai đau lòng.





“..?”





Nhưng mà, lúc này Hoàng Bảo Mai sinh ra hoài nghỉ với cách mình đã làm năm đó.





Không lẽ đứa trẻ đó không phải bị người thân bỏ rơi ở một vùng núi hẻo lánh?





Tiếp theo đó, Mạc Hân Hy chứng thực suy nghĩ của cô ta.





“Cô rất thông minh, nhưng đã quá muộn rồi. Bố mẹ của đứa trẻ đó †ìm nó bảy năm rồi, nó là máu thịt trong tim của bố mẹ nó, cục cưng nhỏ. Bây giờ để tôi thay nó trả thù”





“Bọn tôi nhận tiền của trưởng phòng Bàng và bố mẹ của đứa trẻ đó.”





Sau khi nói xong, cô không nhìn biểu cảm kinh hoàng của Hoàng Bảo Mai nữa, lùi về sau nói với Lý Toàn: “Thả chó đi!”





Lời vừa dứt, rất nhanh một con chó Takasago đã đói hai ngày bị kéo đến trước mặt Hoàng Bảo Mai.





Lý Toàn sai người rắc thức ăn chó lên chân Hoàng Bảo Mai.





Con chó Takasago đói quá há miệng, xông lên cắn vào chân cô ta.





Bên ngoài, màn đêm bao phủ, Mạc Vũ Lý vẫn luôn trốn trong góc nhìn trộm, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, đứng không vững, ngã lên đống phế liệu bên cạnh, phát ra tiếng động.





“Ai?” Đám người Lý Toàn lập tức xoay người, đi về phía đó. Con chó kia vì tình huống đột ngột xảy ra ở bên ngoài, chỉ mới cắn một cái lên chân Hoàng Bảo Mai, thì đã bị dẫn đi rồi.





Bởi vì tình huống bên ngoài không rõ ràng, vì vậy, Mạc Hân Hy lập tức ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Hoàng Bảo Mai đi.





Mặc dù nơi này là một công trường xây dựng mà công ty Chân Thành đã tạm ngưng hoạt động.





Nhưng, không thể đảm bảo sẽ không có người đến đây.





Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được để người khác phát hiện.





Suy cho cùng thân phận hiện tại của cô là vợ chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục.





Nếu chuyện cô bắt cóc Hoàng Bảo Mai bị đồn ra ngoài, sẽ đem đến cho tập đoàn nhà họ Lục một ít phiền phức không đáng có.





Hoàng Bảo Mai bị doạ, bây giờ thần trí không còn tỉnh táo nữa, cô ta xông đến mảng Mạc Hân Hy: “Con chó năm đó cắn vào vai đứa trẻ kia làm thế nào cũng không chịu nhả! Các người có giỏi thì để con chó kia cắn chết tôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK