Nói xong, anh liều lĩnh muốn xông đến.
Động tác Mai Huyền My dừng lại một chút, quay đầu nhìn Bạch Vĩ Hạo, vẻ mặt tuyệt mỹ trắng bệch thoáng qua một tia không nỡ: “Chủ tịch Bạch, cám ơn anh, chỉ là đứa bé này thật sự không có quan hệ với anh”
Sau khi nói xong, cô lại chậm rãi xoay người, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xôi. Thân thể đơn bạc gầy yếu như là cây liễu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay.
Tất cả mọi người đổ một trận mồ hôi lạnh cho cô.
Sắc mặt Bạch Vĩ Hạo xám đi như tro tàn, tay nắm chặt thành quả đấm. Anh muốn xông tới ôm lấy cô, nhưng lại sợ mình kích thích đến cô.
Trong một tháng này, thực ra anh vẫn luôn sống trong mâu thuẫn.
Kỳ thực, lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng không có cảm giác gì đối với Mai Huyền My.
Cô gái này vừa nhát gan lại vừa nhu nhược. Khi ở công ty, bị người khác bắt nạt rồi cười nhạo mà cũng không dám phản kháng.
Ở công ty một tháng, tất cả mọi người trong văn phòng đều có thể sai sử, nhờ vả cô. Mà rõ ràng những công việc ấy cô đều không phải làm, nhưng mọi người đều lựa chọn giữ im lặng, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.
Dáng dấp cô rất xinh đẹp, chẳng qua xưa nay cô chưa từng mặc quần áo mới, cũng chưa từng trang điểm. Nhan sắc của cô thuộc kiểu đẹp thuần khiết đơn thuần, hiếm có hơn nhiều vẻ đẹp có được nhờ.
trang điểm hiện tràn lan khắp nơi.
Anh biết mỗi ngày trôi qua cô cũng chẳng dễ dàng gì, bởi vậy vài lần bắt gặp cảnh đồng nghiệp trong công ty bắt nạt cô thì anh đều đứng ra giải vây giúp cô.
Khi đó cô cúi đầu, không ngừng hèn mọn nói cảm ơn.
Dáng vẻ của cô làm anh vừa tức vừa thương. Giận cô không có cốt khí, đồng tình cô phải chịu bi thảm.
Ngày trước bọn họ từng là bạn cùng lớp, tuy anh từng mơ hồ nghe nói qua cách làm người của cha mẹ Mai.
Chỉ là lúc đó, thật sự anh chỉ đồng tình với Mai Huyền My mà thôi.
Thẳng đến ngày anh lái xe suýt chút nữa đụng vào cô khi đi ngang qua ngã tư đường.
Ngày đó, cả người cô đã say khướt, gương mặt đỏ bừng, cũng mặc váy trắng áo trắng như mọi hôm. Mặc dù có hoảng sợ, nhưng cô lại có một loại phong tình và mị lực khác.
Cô ôm anh nghẹn ngào khóc rống, nước mắt nước mũi dính đầy trước ngực áo anh, nói gì cũng không chịu về nhà.
Dáng vẻ khi khóc của cô rất đẹp, rất động lòng người, rất dễ dàng xúc động chỗ mềm mại nhất trong nội tâm anh.
Bởi vậy, đầu óc anh nóng lên, nhanh chóng dẫn cô tới khách sạn.
Khi đó ý nghĩ của anh là thu xếp ổn thỏa cho cô rồi sẽ tự rời đi.
Anh không biết tại sao mình lại thế. Từ sau đêm hôm đó, đầy đầu anh đều là hình bóng Mai Huyền My, khiến anh đã từng vụng trộm chạy đến cửa hàng đồ ngọt để nhìn cô nhiều lần.
Nhưng lý trí lại nói cho anh biết, bọn họ không thể nào có kết quả.
Gia đình Mai Huyền My như thế, cha mẹ của anh sẽ không đồng ý.
Mà đêm hôm đó, Mai Huyền My cũng chỉ uống say mà thôi, anh từng nghe người trong công ty nói, người Mai Huyền My thầm mến là tổng giám đốc Lục.