Nghe thấy giọng nói chua chát cay nghiệt của một người phụ nữ truyền đến từ đằng sau, Khúc Lăng Cường ôm Lư Tử Tín từ từ quay người lại.
Lúc nhìn thấy Lư Bạch Khởi và Nguyễn Hồng Nhung, Khúc Lăng Cường chầm chậm thả Lư Tử Tín xuống đất.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hồng Nhung, ánh mắt phẫn nộ như đang bốc cháy, dường như có thể thiêu rụi đối phương thành tro vậy.
“Cô vừa mới nói cái gì?” Giọng nói của Khúc Lăng Cường lạnh như băng, bầu không khí như đang ở địa ngục.
“Nguyễn Hồng Nhung, cô im miệng cho tôi!” Nhìn thấy Khúc Lăng Cường, Lư Bạch Khởi có hơi chột dạ, la mắng Nguyễn Hồng Nhung.
Khúc Lăng Cường cúi đầu nhìn xuống bó hoa trong tay anh ta, rồi lại nhìn sang Nguyễn Hồng Nhung đang thờ ơ đứng bên cạnh, cực kỳ giận dữ, đọc rõ từng chữ hỏi: “Anh đưa cô ta đến cúng bái chị tôi?”
Lư Bạch Khởi cảm nhận được sự tức giận của Khúc Lăng Cường, vội vàng cười giảng hoà: “Lăng Cường, cậu nghe tôi giải thích.”
Nhưng mà, lời nói anh ta còn chưa nói hết thì Khúc Lăng Cường đã đấm một đấm lên mặt anh ta: “Lư Bạch Khởi, có phải anh cảm thấy người nhà họ Khúc chúng tôi rất dễ ức hiếp đúng không? Chị tôi cũng đã không còn nữa, anh có cần phải ức hiếp chị ấy thế này không! Anh có còn là người nữa không.”
Vừa nói, anh ta vừa kéo thẳng người Lư Bạch Khởi đứng thẳng lên, đánh cho anh ta một đấm nữa.
Khúc Lăng Cường ra tay rất nặng, một bên gương mặt của Lư Bạch Khởi lập tức sưng phù lên, mũi cũng bắt đầu chảy máu ra.
Nguyễn Hồng Nhung nhìn thấy chồng mình bị đánh nên chỉ thẳng vào mặt Khúc Lăng mạnh: “Cậu lại dám đánh chồng tôi, tôi liều mạng với cậu Vừa nói, cô ta vừa nhe nanh múa vuốt xông thẳng về phía Khúc Lăng mạnh.
Lư Tử Tín đứng bên cạnh cô ta, đưa cái chân nhỏ ra vô cùng chính xác, Nguyễn Hồng Nhung vấp phải chân của cậu bé, trực tiếp ngã sấp mặt vào bồn hoa bên lối đi, bồn hoa đó sáng sớm nay mới được tưới nước nên bùn trong hồ văng lên đầy mặt cô ta.
Cô ta tức giận đứng lên, dùng sức phun bùn trong miệng ra ngoài, chỉ tay về phía Lư Tử Tín: “Cái thằng con hoang này, lại dám gạt chân bà à.”
Vừa nói, vừa xông qua phía Lư Tử Tín.
Lư Tử Tín kéo lấy cô ta, tức giận la mắng: “Cô muốn làm gì? Ai là con hoang? Cô còn muốn đánh Tử Tín ngay trước mặt tôi luôn à?”
Lúc này, mũi Lư Bạch Khởi vẫn còn đang chảy máu, nhưng mà biểu cảm trên gương mặt lại hung dữ đáng sợ.
Nguyễn Hồng Nhung bị doạ cho một trận, vội vàng giải thích: “Em, em, lúc nãy là Tử Tín nó cố ý gạt chân em.”
Lư Bạch Khởi lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau máu chảy trên mũi, căn bản không thèm nhìn cô ta: “Tử Tín chỉ là một đứa nhỏ. Cô là người lớn thế này rồi, còn muốn chấp nhặt với một đứa nhỏ hả?”
Nói xong, anh ta đi đến trước mặt Lư Tử Tín, xoa xoa đầu cậu bé tràn ngập yêu thương: “Tử Tín, yên tâm, có bố ở đây, đừng hòng có ai bắt nạt được con.”
Lư Tử Tín nhìn anh ta một cái, cứng nhắc lùi lại sau một bước, cau mày, chế bai: “Bố ơi, tay bố bẩn quá đi.”
Bây giờ còn chưa phải là lúc cậu bé rạn nứt với Lư Bạch Khởi, mặc dù sản nghiệp nhà họ Lư vẫn đang trên đường tuột dốc, nhưng mà, yếu trâu còn hơn khoẻ bò, cậu đây cũng chỉ là người đi làm công cho người ta thôi, bọn họ vẫn chưa phải là đối thủ của Lư Bạch Khởi.
Vì vậy, tất cả vẫn nên bàn tính kế hoạch lâu dài.
Câu nói của Lư Tử Tín khiến Lư Bạch Khởi vô cùng xấu hổ, tay anh ta dừng lại giữa không trung, có hơi lúng túng.
Lúc lâu sau mới nói: “Sao bố lại quên rồi, Tử Tín của chúng ra rất ưa sạch sẽ, là bố không đúng.
Khúc Lăng Cường không muốn tiếp tục nhìn gương mặt giả dối đó của Lư Bạch Khởi nữa, kéo tay Lư Tử Tín: “Tử Tín, chúng ta đi.”
Nhưng chưa đi được bước nào thì lại bị Lư Bạch Khởi chặn lại: “Khúc Lăng Cường, là tôi có lỗi với chị cậu, vì vậy lúc nãy cậu đánh tôi hai đấm tôi nhận rồi. Nhưng mà, Tử Tín là con trai tôi, là cháu trai đích tôn của nhà họ Lữ, cậu dựa vào đâu mà đưa nó đi?”
Khúc Lăng Cường lại một lần nữa vung mạnh nắm đấm lên đánh thẳng qua đó: “Anh nói xem tôi dựa vào cái gì?”
Nhưng mà, nắm đấm này của anh đã bị Lư Bạch Khởi linh hoạt tránh được, Lư Bạch Khởi cũng không nhượng bộ, dùng sức siết chặt cổ tay anh ta: “Pháp luật chỉ chấp nhận cậu là cậu của Tử Tín thôi, còn tôi là bố của nó. Tôi sẽ không để cậu mang nó đi Lư Tử Tín bước lên trước kéo kéo tay góc áo của Khúc Lăng Cường: “Cậu ơi, cậu đừng đánh nhau nữa, con đi vê cùng bố.”
Khúc Lăng Cường có chút kinh ngạc rút tay về: “Tử Tín, con?”
Anh ta có chút không hiểu, nếu như Tử Tín đã biết được thân thế của cậu bé, tại sao còn muốn quay vê nhà họ Lư, nơi mà cậu bé bị kiềm chế đó chứ.