Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình rót nước cho cô để cô ấm cổ họng lại, cô vừa uống nước anh vừa xoa tóc cô nói: “Thật giống như em chiếm tiện nghi nhiều hơn anh vậy.” Anh còn có thể dùng "năm cô gái" an ủi đâu, cô là hoàn toàn không có cách nào.

Diệp Đình thật đau bụng: “Vợ, thật là ủy khuất em...”

Lăng Vi cố gắng nhịn nất cục: “Không sao, nhịn qua đoạn thời gian này là được rồi.”

Trong đầu Diệp Đình nghĩ, cái đoạn thời gian này là mấy tháng?

Diêp Đình mặc quần áo ngủ tử tế cho cô liền ôm cô hỏi: “Em còn đi căn cứ của Quân Dương sao? Phải rời xa em, cả ngày anh đều không màng cơm nước... em xem gương mặt này của anh... cũng đã gầy lại rồi.”

Nói xong, liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt mình.

Lăng Vi dán mặt mình vào mặt anh, quả thật là gầy hơn. Lúc này mới mấy ngày, lại nhớ cô như vậy....: “Chồng, anh như vậy là không được...” Bây giờ cô có thể ở bên anh ngày ngày, sau này thì sao... lỡ như cô xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh sẽ phát điên sao?

Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà mất tích, hay là trực tiếp chết đi. Thật khó tưởng tượng... Diệp Đình sẽ trở nên như thế nào?

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Lỡ như, ngày nào đó em không về được. Anh phải sống thật tốt. Tìm một người mẹ kế cho con em cũng sẽ không tức giận. Nhưng mà, phải tìm loại người ôn nhu, hiền lành. Giống như em cũng được,, còn không giống.... em cũng sẽ không tức giận. Chỉ cần đối tốt với anh và con là được.”

Đột nhiên cả người Diệp Đình cứng đờ, anh nắm càm, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Lăng Vi bị biểu tình của anh làm hết hồn, tròng mắt của anh tràn đầy tức giận: “Em nói cái gì vậy?”

Lời nói của cô đã hù dọa Diệp Đình.

Biểu tình của Diệp Đình cũng rất kinh khủng, cô vội vàng cười to: “Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, anh đừng nghĩ là thật.”

Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên. Hai ngón tay của anh đè huyệt thái dương của cô lại, thật giống như muốn ép cái suy nghĩ kinh khủng này của cô chạy ra ngoài vậy.

Chóp mũi của anh gần sát chóp mũi cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để cho em đột nhiên biến mất, cũng sẽ không để cho em làm bất cứ công việc gì ở bên ngoài.”

Lăng Vi cười ấm lòng, đúng.... từ sau khi anh bắt đầu quyết định bảo vệ cô, mặc dù mạo hiểm không ngừng, nhưng mà.... anh luôn có thể bảo vệ cô an toàn.

Bắt cóc, bắn súng..... cái gì bọn họ cũng đã từng gặp, nhưng mà không lần nào để cho kẻ địch được như ý. Mỗi một lần, anh đều đánh cho kẻ địch đến tan nát, cho dù xảy ra chuey65n bất ngờ gì là bọn họ không thể khống chế được, nhưng mà.... ngay lúc nguy hiểm nhất lúc nào anh cũng xuất hiện nhanh nhất bảo vệ cô.

Lăng Vi đưa tay ôm cổ, ôn nhu hôn anh.

Đột nhiên, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hít một hơi thật sâu nói: “Anh thật là.... không thể sống chung một chỗ với em được.”

Lăng Vi trợn trắng mắt: “Lại tới nữa....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK