“Hơn nữa...” Lý Thiên Mặc khó xử nói: “Càng về sau càng khó tính toán, công thức đều phải tăng lên gấp bội. Chờ em tính ra công thức của một tuần sau... có lẽ em phải dùng giấy của cả căn phòng này mới đủ.”
Quân Dương lập tức vỗ ngực nói: “Em cứ dùng đi! Giấy thì cứ để anh lo! Đừng nói là một phòng, cho dù là hai căn nhà anh cũng mua cho em được.”
Lý Thiên Mặc, Lăng Vi, Chính Hiền cùng nhau trừng mắt nhìn anh. Chẳng lẽ chúng tôi đang lo lắng tiền giấy sao?
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, Quân Dương, em đây là muốn Lý Thiên Mặc mệt chết hay sao?
Quân Dương cười nhẹ: “Ha ha, em chỉ đùa một chút, đừng xem là thật...”
Lăng Vi lại hỏi Lý Thiên Mặc: “Không phải máy vi tính có thể tính toán sao? Dùng điện não có được không?”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ một hồi nói: “Có thể, nhưng mà, có thể phải giống như quân Dương nói, em phải dùng một máy chủ rất mạnh, đồng thời khống chết một ngàn máy vi tính cùng tính toán. Như vậy, mỗi máy vi tính đều có một công thức riêng, em nghĩ có lẽ chỉ hơn nửa ngày là có thể tính toán ra kết quả.”
“Vậy còn chờ gì nữa.” Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền vậy thì tuyệt đối không phải vấn đề nữa! Không có tiền thì có thể mướn, có tiền thì có thể mua. Quân Dương, Diệp Đình, Hàn Yến cũng không thiếu tiền.
Quân Dương vô cùng trịnh trọng nói: “Những số liệu mà Thiên Mặc phải tính toán quá quan trọng, chúng ta vẫn là nên mua máy vi tính đi. Nếu là đi mướn, lỡ như tiết lộ những số liệu đó thì sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết.”
Lăng Vi vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Đình, để cho anh giải quyết chuyện máy vi tính, đặt ở chỗ của Quân Dương là được, diện tích phòng thí nghiệm của anh rất lớn.
Giữa trưa ngày thứ hai, một máy chủ được cài đặt vô cùng mạnh mẽ và một ngàn máy vi tính được đưa tới.
Thiên Mặc theo công thức truyền mỗi công thức tính toán vào mỗi máy tính.
Sau đó, làm việc ở máy chủ, điềukhiển đúng hạng đúng lúc, khống chế tốc độ của mỗi một máy vi tính, vì có thể cho Quân Dương thêm thời gian hai ngày dự bị, Lý Thiên Mặc bận rộn suốt một ngày một đêm...
Lý Thiên Mặc mệt mỏi đến chóng mặt hoa mắt. Lại không thể ngừng lại để ăn cơm, uống nước. Tinh thần vẫn luôn nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Cái công thức này thật là quá hại não... thật không phải là người bình thường có thể làm được.
Sau khi công thức được đưa ra, Lý Thiên Mặc liền té xỉu.
“Mau mau, mau đỡ em ấy về phòng nghỉ ngơi.” Quân Dương vội vàng cõng Lý Thiên Mặc về phòng nghỉ ngơi.
Trí não Lý Thiên Mặc làm việc quá nhiều, thên thể đã xuất hiện báo động đỏ.
Anh thật sự không chịu nổi.... nhưng mà, anh cắn răng chịu đựng đến cuối cùng, cuối cùng cũng tính toán hoàn thành công thức.
Lý Thiên Mặc nằm trong phòng nghỉ ngơi ngủ suốt hai ngày. Chính Hiền phụ trách chăm sóc anh.
Quân Dương bên kia lại chưa kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng làm thí nghiệm.
Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, phát hiện Chính Hiền đang đút nước cho anh. Anh nửa dựa vào trên người Chính Hiền, đầu tựa lên bả vai, trán anh lại đang gần sát gò má cô. Ấm áp.... Gương mặt Chính hiền rất mềm mịn, cảm giác vô cùng tốt... lại ấm áp, làm cho trái tim Lý Thiên Mặc đập rộn lên, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.
Tay trái của Chính Hiền đang ôm lấy người, tay phải thì cầm muỗng đút nước cho anh.
Lý Thiên Mặc “hừ hừ” hai tiếng, cọ xát vào trong ngực Chính Hiền... mềm nhũn, thật là thoải mái...
Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, nhất định là bình thường thằng nhóc này không có vận động nhiều, không giống anh, cả người đều là bắp thịt cứng rắn.
“Em tỉnh rồi sao? Có thấy đỡ hơn không?” Chính Hiền vừa đút nước vừa quan tâm hỏi anh.
Lý Thiên Mặc đưa tay tự bưng ly nước uống hết: “À.... quá đói...”
Chính Hiền cười không ngừng: “Mau đi ăn cơm đi, hay là anh nấu cho em một chén mì? Như vậy rất tốt cho tiêu hóa sẽ khôi phục nhanh hơn.”
“Được được được!” Từ đó đến giờ Lý Thiên Mặc vẫn luôn không kén ăn.
Anh suy yếu nằm xuống hỏi Chính Hiền: “Bên Quân Dương thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?”