Trang thứ nhất có 9 chữ: “Mạc cười luyến hoa người, tìm biến phương tùng.”
Lôi tuấn nói: “Lúc còn sống dì Khanh thích hoa, trong nhà Louis ai cũng biết.”
Lăng Vi lại lắc đầu: “Không đơn giản như vậy.. nhất định bà để lại tin tức gì đó..”
Cô nhìn hai chữ đầu câu: Mạc, tìm... đây là...
Bảo bọn họ đừng tìm bà sao?
Cô đưa cuốn nhật kí cho Diệp Đình: “Anh thấy thế nào?” Diệp Đình cầm bút khoanh hai chữ Mạc, tìm.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ không muốn chúng ta tìm bà, anh còn muốn tìm không?”
Sắc mặt Diệp Đình nghiêm túc, ánh mắt u sầu.
Nhưng ánh mắt đó giống như dù bất cứ giá nào cũng phải tìm bằng được.
Lăng Vi cầm cuốn nhật kí tiếp tục lật trang thứ hai, nếu anh muốn tìm thì tìm giúp anh.
Cô lật các tờ tiếp theo, đều là các câu thơ ngắn, chỉ có hai câu: “Trên đường ruộng hành vân nhàn mấy chỗ, tiểu kiều y liễu đãi vãn trang.”
Lăng Vi nhìn mãi không tìm ra được điều gì.
Cô tiếp tục lật, vẫn là đoạn thơ ngắn: “Điệp luyến hoa tùng uyển nếu tiên, Nghê Thường Vũ Y vũ phiên dời.”
Lăng Vi tiếp tục lật: “Tố vũ nhẹ thường chiếu bích thủy, lâm khê giặt ảnh mượn hà hương.”
“Hồng đào đúng như ly người nước mắt, điểm điểm lạc anh tiếng trời hoa.”
...
Hoàn toàn không có manh mối.
Những câu thơ đó đều là tự bà viết, không có nguồn gốc, không cách nào tìm chứng cứ.
......
Lăng Vi cảm thấy đau đầu.
Lôi Tuấn nói: “Chị dâu, cô học văn tốt, nhìn xem có ý gì không?”
Trên trán Lăng Vi đổ mồ hôi, cô còn tưởng mình có thể tìm ra dấu vết gì, không nghĩ tới chẳng tìm được gì...
“Việc này không cần gấp.” Diệp Đình nói: “Các cậu về trước đi, có tin tức tôi lại thông báo các cậu.”
Đám người Lôi Tuấn rời đi, Lăng Vi cả đêm không ngủ ngon, cô muốn giúp anh tìm được mẹ.
Anh đối với cô đào tim đào phổi, yên lặng trả giá, không cần báo đáp. Cô cũng muốn tốt với anh như vạy.
Cô muốn cho anh sự ấm áp, cho anh sự quan tâm, cho anh tất cả tình yêu. Dù cô có lạnh nhạt chưa bao giờ biết dịu dàng nhưng cô cũng sẽ dùng hết sức mình để mang đến sự ấm áp cho anh...
Nhưng mà ba mẹ cô mãi mãi không thể tìm về, nhưng anh vẫn còn hy vọng tìm được mẹ.
Cô nằm trên giường không làm sao ngủ được, đột nhiên Diệp Đình xoay người: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được...”
Cô nắm tay anh, hiện tại nhất định anh rất yếu ớt...
Cô duỗi tay ôm anh, dịu dàng vuốt gáy anh: “Chúng ta sẽ tìm được mẹ, nếu mẹ cho chúng ta tin tức, chúng ta không thể lãng phí. Chúng ta có nhiều người giỏi như vậy, nhất định có người sẽ hiểu.”
Diệp Đình gật gật đầu.
Lăng Vi nhìn sự bi thương trong mắt anh.
Anh yếu ớt như vậy giống như chạm một cái thật nhẹ cũng có thể vỡ tan.
Cô vuốt má anh, ngẩng đầu hôn lên trán anh.
Cô hôn nhẹ nhàng, nói nhỏ: “Đừng thương tâm được không, anh còn có em mà...”
Đây là lời anh từng nói với cô...
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc nói lời đó, hận không thể móc tim mình ra cho anh.
Dù muốn trái tim, máu hay cái mạng này, cô đều không luyến tiếc.
Diệp Đình áp đảo cô hung hăng hôn cô...