Cô cho rằng cái đống này đã đủ nhiều rồi... vậy mà nó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Lăng Vi nhíu chặt mày lại, biểu tình phức tạp đến nỗi khiến người ta không khỏi buồn cười.
Diệp Đình không nhịn được cười ra tiếng, trước đó, anh đã thật nghĩ tới cô sẽ có biểu tình này...
Xác xác thật thật, bây giờ... cô có cái biểu tình này.
Rất bối rối...
Cũng rất đáng yêu.
Anh giơ tay lên, nhéo vào cái má hồng hào của cô: “ Không phải anh đã nói rồi sao, chồng em có tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, em không tiêu... Chẳng lẽ muốn tiết kiệm cho người phụ nữ khác tiêu? Dù sao quần áo cũng đã làm xong rồi, em không mặc, thì chỉ có thể lãng phí...”
“Em đã nói là em không mặc chưa!”
Lăng Vi chống eo, giọng điệu hơi tàn nhẫn.
“Em sẽ mặc!” Cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Gía trị thực sự của một món đồ, không hoàn toàn dựa vào giá tiền của nó. Chủ yếu nhất vẫn là xem nó có thể phát huy được bao nhiêu giá trị. Ví dụ như một đôi giày thể thao trị giá mười đồng, được một vận động viên thể thao đi vào, đoạt được chức vô địch thế giới, vậy đôi giày này đã có thể thể hiện được giá trị của nó. Đổi lại, một chiếc áo khoác dài cao cấp được thiết kế riêng, giá tiền mấy trăm ngàn, nhưng mà... không được ai mặc vào. Vẫn luôn bị đặt ở trong tủ quần áo. Vậy... Nó, đã hoàn toàn mất đi giá trị.”
Không sai...
“Nói rất hay.” Diệp Đình đồng ý với quan điểm của cô. Anh chăm chú nhìn đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô, vui vẻ vì con người cô, thông suốt giống như ánh mắt của cô vậy.
Anh biết cô sẽ hiểu rõ điều này, vì vậy, anh biết, cô chắc chắn sẽ mặc, những trang phục anh đã đặt này.
Bởi vì, giá trị quan của cô mang tầm vĩ mô.
Anh biết...
Cô sẽ đối xử tử tế với những trang phục này.
Diệp Đình hiểu rõ tính cách của cô, nghĩ đến đây, anh bỗng bật cười.
“Cười cái gì?” Lăng Vi ngước mắt lên nhìn anh.
Diệp Đình thôi không cười nữa, nghiêm túc nói: “Sắp hết năm rồi, có lẽ, em nên chuẩn bị quà tặng cho anh.”
Lăng Vi có thâm ý khác nhìn anh, đột nhiên thấy anh mỉm cười, cười giống như con hồ ly.
Được rồi!
Thật ra thì, cô đã đang chuẩn bị món quà tặng anh, nhưng mà... bây giờ cô có thể phải thay đổi sách lược...
Buổi tối mấy ngày sau.
“Đi, đi kiểm tra thành quả tập luyện của em, nhìn xem mấy ngày qua em liên tục huấn luyện, có đạt được mục tiêu hay không!”
...
Trong phòng thể dục, Lăng Vi bị bốn người Bạo Phong vây quanh.
Bốn người bọn họ có thần thái khác nhau, nhưng ánh mắt đều vô cùng tàn bạo, không giống như dáng vẻ sẽ nhường cô.
Lăng Vi bày trận chờ đợi!
Cô nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, cô đang đứng giữa bốn người bọn họ, tiểu chánh thái có vóc người thấp nhất, Lăng Vi híp mắt lại, nhanh chóng ra quyền, quét chân, nhưng mà... đều không có động tác nào đánh trúng đối thủ.
Đáng hận hơn là... Cô không ngừng bị ngườita cười nhạo!
Dĩ nhiên, cái người cười nhạo cô này, ngoài tên quỷ đáng ghét Diệp Đình này ra, còn có người nào?
“Chú ý tốc độ! Em là con rùa đen rúc đầu hả?”
“Chú ý lực đánh! Em xem cú đấm của em này, giống như đánh vào trên bông vải vậy! Cái chân của em chỉ để trang trí thôi hả? Chú ý tập trung! Tới tiếp —— “
Cả người Lăng Vi toát hết mồ hôi, bị bốn người bọn họ đùa bỡn thành quay vòng vòng.
Lăng Vi giận đến mức cả người đều bốc lửa!
Hôm nay, lúc cô thu thập nhóm người đầu báo kia, rõ ràng là cô đã rất uy phong!
Chán nản ——
Xem ra, nhóm người đầu báo kia thật sự quá yếu...
Lúc cô chân chính đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, người ta sẽ cười nhạo cô giống như mèo cười nhạo chuột vậy!
Lăng Vi bị bắt nạt đến nỗi bụng đầy lửa giận.
Nhưng mà, chỗ tốt khi chiến đấu với đối thủ có thực lực mạnh mẽ như Bạo Phong là... Cô có thể nhập vào trong trân chiến một cách nhanh chóng.
Cũng có thể trải nghiệm được bầu không khí chiến đấu thực sự.
Lăng Vi chuyên chú cảm nhận hơi thở và tiếng động xung quanh, cô như chợt hòa nhập được với không gian xung quanh, lại nghe được có người ra quyền về phía sau lưng cô, cô nhanh chóng cúi người xuống ——
“Ầm —— phanh ——” Hai người đồng thời đánh về phía cô một trước một sau, đột nhiên đụng vào nhau.