Người đàn bà kia run lập cập, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương.
Diệp Đình ghét bỏ nhìn cô ta: “Có chuyện thì nói, không muốn nói thì chết sảng khoái đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Người đàn bà kia nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn chết Diệp Đình!
Diệp Đình không kiên nhẫn đếm ngược: “Ba!”
Người áo đen sau lưng Diệp Đình giơ súng nhắm ngay... đầu người đàn bà kia.
Người đàn bà kia cười lạnh.
“Hai.”
Người áo đen giơ họng sung to như muốn nuốt chửng một người.
Người đàn bà nhìn Diệp Đình, thấy trong mắt anh đầy lạnh lẽo.
Anh ta muốn giết người.
Không hề giả dối.
Ánh mắt người đàn bà kia ngưng trụ, trái tim co rụt.
“Một.”
“Đoàng.”
Tiếng súng khủng bố vang lên trong phòng thẩm vấn.
Người đàn bà kia cảm thấy da đầu tê rần, viên đạn ghim một mảng tóc của cô ta ngay bức tường phía sau, trên tường còn dính mảng tóc dính máu đầm đìa.
Da đầu cô ta tê dại, đau đớn... như hàng vạn cây kim đâm vào.
“á...” Cô ta rên rỉ, âm thanh tràn đầy ẩn nhẫn, chết, cô ta không sợ, không sợ tra tấn, cô ta là người thà chết trung thành với đại nhân Hoắc Ân, tuyệt đối không thể bán đứng đại nhân Hoắc Ân.
Diệp Đình hừ lạnh: “Tay súng này của tôi nhãn lực không tốt, lần sau cô không gặp may thế đâu.”
Anh đứng lên, lạnh nhạt nhìn thoáng qua người đàn bà kia: “Cho cô 1h, có thể nói nhiều thì đừng có kiệm lời, không nói thì băm ra ném cho chó ăn.”
Nói xong, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Người đàn bà kia chỉ cảm thấy cả người rét run……
*
Một giờ lúc sau, có người tới báo: “Tiên sinh, đột nhiên trong người người đàn bà kia có vi khuẩn phát tác, đã chết rồi. Cô ta chưa nói gì hết.”
“Ừ.” Diệp Đình đã sớm dự liệu đến kết quả này, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm ngón tay đang gõ mặt bàn.
Lăng Vi vẫn luôn ngồi cạnh anh, đột nhiên ánh mắt biến ảo không rõ, Diệp Đình cầm tay cô: “Sao vậy?”
Lăng Vi vẫn còn đang suy tư, cô nhíu mày, hiển nhiên cực kì tập trung.
Diệp Đình không quấy rầy cô, một hồi lâu, Lăng Vi đột nhiên nói: “Em muốn nhìn thi thể người đàn bà này một chút.”
“……” Diệp Đình nhìn cô, lúc này cô nên sợ hãi mới đúng. Anh không muốn cô xem dù có thể cô sẽ phát hiện manh mối nào đó.
“Không cần.” ánh mắt Diệp Đình kiên định, phất tay với người nọ.
Lăng Vi lại đột nhiên đứng lên: “Tôi đi anh nhìn xem, vừa rồi tôi cảm giác có một chút không thích hợp.”
Diệp Đình cũng đứng lên: “Em phát giác cái gì, có thể nói với anh.”
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Em chưa nói được, muốn đi xem một chút mới được.”
Cô hơi cố chấp ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, em cảm thấy, chuyện này vẫn nên nhanh chóng giải quyết mới tốt, muộn một chút sợ sẽ thay đổi, nếu có thể nhanh chóng bắt được Hoắc Ân, không phải chúng ta càng an toàn hơn sao?”
Diệp Đình vẫn kiên trì: “Những việc này anh sẽ xử lý.”
Lăng Vi thấy anh cực kì kiên định, cuối cùng cũng thỏa hiệp “Em không đi vào xem nũa, em nói với anh suy nghĩ của em.”
Diệp Đình gật gật đầu, phất tay để người nọ đi ra ngoài.
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Ngay lúc đó trường hợp cực hỗn loạn, có thể anh không chú ý nhiều như vậy. Em nhớ rõ, lúc chúng ta đang lái xe rời đi thì người đàn bà kia bị xé mặt nạ cùng tóc giả.”
Diệp Đình gật gật đầu, Lăng Vi lại nói: “Người bình thường bị xé rớt mặt nạ thì làn da sẽ rất đau, tất cả mọi người sẽ theo bản năng sờ má đúng không? Nhưng cô ta không có! Cô ta không ngừng xoa cổ, em nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của cô ta hình như có chút lo lắng.”