Đột nhiên Bảo La kích động, hai mắt ông đỏ như máu, quát: “Cô nói gì? Cô ấy ở đâu? Khụ khụ --- các người tìm được cô ấy ở đâu?”
Lăng Vi giơ tay lên, phẩy phẩy trước mũi, chán ghét liếc ông: “Kích động cái gì chứ? Mẹ còn sống thì có liên quan gì đến ông? Ông chỉ là một ông chồng giả! Mẹ hận ông còn chưa kịp! Hôm qua tôi nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ không nhắc đến ông nửa chữ, nhưng lúc nhắc đến ba của Diệp Đình, ánh mắt không biết ôn nhu cỡ nào đâu...”
“Mẹ nó! Tôi mới là cha của thằng tiện chủng đó! Nó làm gì có người cha nào khác!”
Lăng Vi nhìn ông như một thẳng ngốc: “Ông cũng đừng có tự lừa mình lừa người nữa.... Diệp Đình cũng đã làm giám định DNA, ông không có nửa điểm liên hệ máu mủ gì với anh ấy, tôi cũng không tin ông chưa từng làm?”
“A a ---” Tròng mắt Bảo La sắp nứt! Ông hung hăng cắn răng, muốn cắn chết Lăng Vi, nhưng mà cả người quá đau đớn, căn bản là không nhúc nhích được.”
Lăng Vi cố ý giơ cổ tay để trước mặt ông: “Tới nha, cắn tôi nha.... cho ông tức chết!”
Bảo La giận đến mắt trợn trắng, Lăng Vi cười nhạo ông: “Tôi thật là không hiểu, đứa bé có phải của ông không, sao ông lại không biết rõ chứ?”
Bảo La giận đến run rẩy, ông cố nén rống lên một câu: “Đêm hôm đó, chúng tôi ở chung với nhau, theo như ngày tháng mà Diệp Đình sinh ra, nhất định là ngày đó! Khụ khụ --- tại sao đứa bé không phải của tôi?”
Lăng Vi cố ý vạch trần ông: “Buổi tối ngày nào nha? Ông xác định là mẹ sao? Ông thấy mặt sao?”
Đột nhiên Bảo La cứng lại ---
Lăng Vi nhướng mày, không phải đâu? Cô chỉ tùy tiện nói.... xem biểu tình này của Bảo La, chẳng lẽ là thật không thấy mặt?
Lăng Vi còn nói: “Gia sản của ông lớn như vậy, người muốn mưu đồ gia sản thì rất nhiều, nói không chừng là người đàn bà nào bò vào chăn ông, cô còn xem bà ta như mẹ chồng tôi.... thật là buồn cười....”
Bảo La nhoài người lên muốn đánh cô, Lăng Vi cầm tấm ván lên quất vào mặt ông, nháy mắt đã đánh ông nằm trở lại.
Lăng Vi còn nói: “Đừng giả vờ chết! Ba mẹ Diệp Đình sắp đoàn tụ, tôi vẫn còn chờ đưa ảnh gia đình cho ông xem đâu. Ông phải cố chịu nha....”
Bảo La giận đến ánh mắt đỏ như đang chảy máu, ông nghiến răng nghiến lợi, hung ác cười nhạt: “Đoàn tụ? Ha ha.... bọn họ đoàn tụ trong địa ngục à?”
Lăng Vi giật mình, ba của Diệp Đình.... qua đời?
Bảo La trầm giọng, cười âm trầm: “Cô biết tại sao cô ấy bị điên không? Cũng bởi vì tôi cho cô ấy xem một tấm hình đầy máu.... ha ha.... tấm hình đầy máu mà người đàn ông kia chết trên chiến trường....”
“Dát ---” Bảo La ngất xỉu.
Lăng Vi che tim từ trong phòng tối nhỏ đi ra, cô rất muốn ói.... cô có quá nhiều lời chưa hỏi, nhưng mà cô thật không chịu nổi.
Đầu cô rất choáng váng, vừa đi ra ngoài, toàn thân cô mất sức, nháy mắt muốn ngã xuống đất. Diệp Đình nhanh chóng xông tới bế cô lên: “Mau mang nước lại ---”
Thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức mang nước tới, Diệp Đình đút cô uống.
Lăng Vi tựa vào ngực anh chậm rãi nói: “Bảo La nói có một tấm hình đầy máu.... lúc tiểu tổ Ám Ảnh lục soát tủ sắt của Bảo La có phát hiện tấm hình nào không? Nếu như tìm ra tấm hình này, mới có thể điều tra tung tích của cha anh. Bảo La hận cha như vậy, nhất định sẽ giữ tấm hình này lại.”
Nhưng mà, không biết ông còn trên trời hay không.... những lời này, Lăng Vi cố gắng kềm chế nuốt vào trong bụng. Cô không tính nói cho Diệp Đình bây giờ.
Cô không thể đưa một phần hy vọng tới trước mặt anh, lại nhẫn tâm đập nát nó trước khi anh kịp ước mơ.
Từ từ tra, từ từ tìm. Trong quá trình này, sống hay chết, anh sẽ từ từ tiếp nhận.
Giống như tìm được mẹ vậy, nếu như ban đầu liền nói cho bọn họ, tinh thần của mẹ không tốt lắm, chắc chắn bọn họ sẽ không thản nhiên tiếp nhận như bây giờ. Có lúc, chúng ta không thể xem nhẹ năng lực chịu đựng trong lòng mình.
Diệp Đình không lại đi vào phòng tối nhỏ, anh cùng Lăng Vi chạy tới chổ tiểu tổ Ám Ảnh thu thập tài liệu, hy vọng có thể tìm được tấm “hình máu” kia.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, sau khi tìm được tấm hình kia, bọn họ phải mau chóng trở về với Diệp Khanh, bây giờ nhất định Diệp Đình rất muốn sống cùng với bà....
Mặc dù anh không nói, nhưng cô biết.