Tạp Nhã nhìn Lăng Vi đầy khen ngợi, không nghĩ tới vậy mà cô ấy đoán ra được hả?
Sức quan sát tỉ mỉ như vậy đúng là lợi hại.
Tạp Nhã che miệng, thần bí nói: “Là Tứ ca… quán bar này là của anh ấy.” Nói xong đột nhiên nghiêm mặt: “Chúng tôi tới đây chơi, không ra gặp mặt muốn làm quỷ gì vậy?” Muốn trốn người sao?
Lăng Vi giật mình, khó trách vừa nãy ông chủ mời các cô uống rượu…
Khó trách Tạp Nhã dám gây chuyện ở trong bar…
Thì ra là sản nghiệp người nhà…
“Tiểu Vi, sự phụ, hai người có bị thương không?” vẻ mặt Hoa Đào lo lắng xông tới, thấy hai người không làm sao còn cười nói như vậy mới thở ra.
Hoa Đào vỗ ngực.
Vừa nãy trái tim như văng ra khỏi cổ họng, nháy mắt cũng hạ xuống.
“Vi Vi…” Lúc này Hạ Tiểu Hi chạy tới, vừa nãy cô đi tìm quản lý, cả người đầy mồ hôi.
Lăng Vi xoa tóc cô ấy: “Không sao, đám người kia đi rồi, chúng ta lên lầu đi.”
Từ trước tới nay Hạ Tiểu Hi đối với Lăng Vi là nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi lại cũng không phản bác, Lăng Vi bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó.
Lăng Vi nói xong liền lên lầu.
Đột nhiên Hoa Đào hỏi: “Còn ở lại chơi sao? Có về nhà không… Vừa nãy đám người kia có còn tới không? Thật sợ hãi..”
Tạp Nhã vén tóc, vẻ mặt chả sao cả nói: “Sợ gì chứ? Bọn họ dám đến thì đánh cho bọn họ cút đi.”
Lăng Vi bình tĩnh nói: “Bọn họ không dám tới đâu, cũng không có lá gan đó, chúng ta chơi của chúng ta, không cần để người ảnh hưởng.”
Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào nhìn nhau, nháy mắt cảm thấy Lăng Vi và Tạp Nhã sao lại trâu vậy chứ?
Thật sùng bái quá đi….
Bốn người các cô vừa muốn lên lầu.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Á… tiểu nhân có mắt như mù, sau này tiêu nhân không dám nữa, á….”
“Mời tiên sinh bỏ qua cho chúng tôi, Báo ca vừa từ nơi khác trở về còn chưa biết nơi này của chúng ta là do tiên sinh định đoạt.”
“Bùm…”
Lăng Vi, Tạp Nhã quay đầu thấy mặt mũi Báo ca bầm dập, bị người xách vào ném dưới chân Lăng Vi.
Sau đó bốn người mặc tây trang màu đen cao lớn từ trong đám người đi ra.
Đại sảnh nháy mắt yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi tới, gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo, thân hình cao lớn hơn người xung quanh một cái đầu, anh ta nhìn người đang kêu thảm thiết dưới đất từng bước đi tới.
“Trời ạ… người đàn ông này quá đẹp trai mà.” Vừa lạnh lùng vừa đẹp trai hơn minh tinh, đẹp làm người ta không dời mắt được, lại không dám nhìn thẳng, thật mâu thuẫn… khí thếp làm người ta hít thở không thông.
Lăng Vi ngước mắt, chỉ thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm trừng cô.
Lăng Vi lùi ra sau.
Có phần hối hận lại gây phiền toái cho anh.
Diệp phu nhân… tới quán bar ẩu đả… tin tức này truyền ra thật khó coi.
Lăng Vi bĩu môi… hình như cái người này… tức giận rồi.
Lăng Vi nhìn anh từng bước đi về phái cô.
Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt đen thâm trầm nhìn cô chằ chằm. Nháy mắt Lăng Vi bị khí thế cường đại của anh bao phủ.
“Em không biết như vậy nguy hiểm như thế nào sao?” Anh nhíu mày, Lăng Vi hít một hơi thật sâu, mạnh miệng: “Không nguy hiểm lắm mà.” Lăng Vi lầm bàm.
Không phải mấy tên tiểu lâu la… không phải bị cô đánh cho bỏ chạy hết sao?
Hơn nữa có Phong Bạo âm thầm bảo vệ, còn có thể làm cô bị thương sao?
Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống, nhìn cô, âm thanh ác liệt: “Nhỡ may bọn họ có dao găm, có vũ khí thì thế nào hả? Hai người là con gái tay không đánh nhau, sau đầu lại không có mắt, nhỡ may người ta dùng dao ăm đâm vào sau lưng thì thế nào?”
“…” Lăng Vi không nghĩ tới chuyện này….
Cô cúi đầu khoanh tay, theo bản năng bảo vệ mình.
Diệp Đình thấy cô rụt người nhất thời cảm thấy mình hơi nặng lời, anh đưa tay nắm lấy tay cô: “Lần sau không được như vậy nữa, có chuyện gì thì để Phong Bạo giairq uyết, không thể tùy hứng như vậy nữa biết không?”
Lăng Vi chẳng thế nói gì.
Còn bảo cô tùy hứng