Bắt đầu từ ngày Lăng Vi vào sở nghiên cứu, Lâm Kha liền chê bai chửi xéo các loại.
Hơn nữa, chuyện của Tần Sanh và Tạp Nhã, Lâm Kha càng hận Lăng Vi, ai bảo Tần Sanh và Tạp Nhã đều là bạn của Lăng vi! Hai người kia, Lâm Kha cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Diệc Hân nói: “Nếu mất con chip này, tất cả thành quả nghiên cứu của chúng ta đều sẽ.... tan, thành, bọt, biển!”
“Là ai lấy, móng tay người đó sẽ hư thối...” Lăng Vi nhìn Lâm Kha chằm chằm, từ từ cong môi lên.
Lăng Vi còn nói: “Trộm đồ của người khác, trước khi trộm đồ nhất định sẽ động tay động chân với máy thu hình. Nếu như đoạn thu hình bị biến mất hoặc không thấy rõ vậy nhất định là do người trong khoa thất của chúng ta làm.”
Sắc mặt của Lâm Kha nháy mắt đen lại.
Đột nhiên cô cười lạnh: “Lăng Vi, Long Diệc Hân... bây giờ các người, rõ ràng là hoài nghi tôi à?”
Cô tức giận kêu to với Lăng Vi: “Trong ban chúng ta có bốn người! Trần giáo sư, Long Diệc Hân, còn có tôi. Dựa vào cái gì không thể là do bọn họ trộm, hết lần này đến lần khác hoài nghi tôi? Cũng bởi vì, tôi đã từng bài xích cô sao? Nếu quả thật là bởi vì cái suy nghĩ này, vậy cô cũng quá ngây thơ rồi! Tôi đã từng đối nghịch với cô, chẳng lẽ tôi còn trộm con chip nữa, đây không phải là chọc các người hoài nghi sao? Tôi ngu như vậy sao?! Biết rõ các người ghét tôi còn làm loại chuyện này? Để cho các người nghi kỵ tôi sao?”
Cô nói lời này, Long Diệc Hân liền nghe không lọt tai. anh làm người chính trực nhất, bình thường rất ít nói, nhưng một khi nói chuyện, đó chính là đinh là đinh, mũ là mũ, tuyệt đối không bậy bạ
Long Diệc Hân nói: “Chúng tôi sẽ không oan uổng cô. Tôi chờ giây phút chân tướng rõ ràng kia!”
Nhân viên an ninh đều đi lấy camera thu hình.
Lúc Trần giáo sư tới, đúng lúc nhân viên an ninh đang phát lại video thu hình từ nửa đêm hôm qua đến sáng sớm.
Nhân viên an ninh nói: “Quả nhiên có một đoạn video bị tối đen.”
Lăng Vi không khỏi cười nói: “Thủ pháp quá vụng về...”
Tài nghệ giống như mấy đứa mẫu giáo vậy... có lẽ chính là dùng mảnh vải che camera lại.
Nhân viên an ninh còn nói: “Thời gian là 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 tối hôm qua.”
Tối đen, nói rõ không phải thu hình bị cắt bỏ, mà là.... có người dùng đồ che camera lại... dùng ba phút lấy con chip, tốc độ này vô cùng tốt.
Con chip của Lăng Vi có đến năm tầng mật mã, có thể giải hết toàn bộ mật mã trong vòng ba phút, nói rõ người trộm con chip là cao thủ máy tính hoặc là mời một cao thủ máy tính tới hỗ trợ.
Lăng Vi nói: “Hay là báo cảnh sát đi, giặc ngoài dễ phòng, giặc trong khó phòng... Cảnh sát tới, điều tra thời gian quẹt thẻ trong sở nghiên cứu của chúng ta là sẽ biết, thời gian đó.... là ai, còn ở trong trong sở nghiên cứu.
Lâm Kha nhìn dáng vẻ nói chuyện đó của Lăng Vi liền giận đến không chỗ phát tiết!
Cô lạnh giọng cười: “Vậy thì báo cảnh sát đi, 7 giờ ngày hôm qua tôi đã tan việc! 8 giờ sáng sớm hôm nay tôi mới đến! Hoài nghi tôi? Thật là buồn cười!”
Cô còn chưa nói hết lời, Long Diệc Hân đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lâm Kha càng ngày càng tức giận, cô hất càm, không nửa điểm sợ sệch.
Lăng Vi nhìn cô, môi từ từ cong lên. Thật là một kẻ ngu, như vậy cho dù trước khi chết cũng không biết được mình chết như thế nào...
Chơi với tôi, vậy thì tôi chơi cùng với cô.... chơi, thật, là, lớn!