Từ lần sau khi bắt anh đổi tên, cô bị bệnh suốt nửa năm, cho đến một ngày, anh gửi cho cô một tin nhắn ngắn, anh nói: “Người khi dễ là cô, bị khi dễ chính là tôi. Tôi chưa chết, cô chết cái gì?”
Cô nhìn tin nhắn của anh, nước mắt rào rào rơi. Cô chạy đi trách móc ba cô! “Ba đã làm gì anh ấy?”
Mặt ba cô đầy mụ mị, nhìn con gái ông khóc lê hoa đái vũ, trong nháy mắt mềm lòng: “Ai nha? Ba đối với người nào làm cái gì? Thế nào?”
“Vương Tử! Ba đã làm gì anh ta?”
Ba cô bừng hiểu ra: “Oh... thằng nhóc đó, không phải con muốn ba tìm nó bắt nó đổi tên sao? Tiểu tử này rất kiêu ngạo, nếu không ba đánh nó một trận?”
Vương Tử Kỳ trợn mắt nhìn ba cô, nghiếng răng nghiến lợi hét lên: “Không cho phép ba đụng đến anh ấy! Ba còn bắt nạt anh ấy, con sẽ chết cho ba xem!”
Nói xong, xoay người chạy lên lầu, nước mắt quăng một đường.
Cha cô bị dọa đến sợ, không phải bởi vì cô nói lời độc ác, mà là từ ngày đó, con gái bảo bối của ông, tính cách cũng trở nên thay đổi!
Trước kia chanh chua, tự do phóng khoáng, giống như một con nhím, nói một không nói hai! Bây giờ... Không biết tại sao, thật giống như đem tất cả gai nhọn cũng cho rút, từ con nhím biến thành một cái bánh bao, ai khi dễ đều được.
Thanh âm nói chuyện cũng là nhỏ nhẹ ôn nhu, không phô trương như trước. Ngay cả ánh mắt cũng không như trước sắc bén, mang quang.
Tính tình của cô trở nên thay đổi, ở trường học cũng đưa tới chấn động không nhỏ. Trước kia, là nữ sinh năng động, cá tính, đột nhiên mất đi hào quang.
Bỗng…, có một ngày Vương Tử đến tìm cô, anh hẹn cô cùng nhau làm thí nghiệm, anh nói: “Cô có muốn nâng cao kết quả học tập không? Tôi dạy thêm cho cô, một giờ năm trăm. Nếu cô đồng ý chúng ta ký hợp đồng.”
Vương Tử Kỳ sợ hết hồn, trong đầu nghĩ: Anh bây giờ không phải là thiếu tiền chứ? Không thể như vậy? Ba mẹ anh đều là giáo sư, nhà không thiếu tiền... Chẳng lẽ là ba mẹ anh bị bệnh nặng? Cần tiền phẫu thuật?
Vương Tử Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy... chắc chắn là như vậy! Cô vội vàng tìm người điều tra, kết quả người ba mẹ anh rất tốt, nhà cũng không có chuyện gì xảy ra...
Vương Tử Kỳ liền hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào lại muốn dạy tôi học thêm? Anh thiếu tiền sao?”
Vương Tử nói: “Không thiếu.”
“Vậy tại sao anh lại muốn dạy tôi học thêm?”
Vương Tử nhìn cô một cái, hiển nhiên nói: “Bởi vì cô hạng bét, giúp cô lên hạng, tôi cảm giác làm được thành tựu.”
Tôi lau... Vương Tử Kỳ nhấc chân muốn đạp anh!
Sau đó, anh luôn luôn giúp cô học thêm, một mực giúp cô đến viện khoa học phụ tá...
Mặc dù người phụ tá này, cũng là anh đi cửa sau, tìm cách giúp cô vào viện khoa học phụ tá... Anh đuổi theo cấp trên nói: “Cô gái này luôn luôn làm trợ lý của tôi, bốn năm đại học đều là cô ấy giúp tôi hoàn thành các loại thí nghiệm, đổi người khác, tôi có thể không quen.”
Viện khoa học lại cho anh thêm trợ lý, sau đó cũng không biết bởi vì sao đều bị điều đi. Bây giờ, chỉ còn lại một mình cô.
Vương Tử Kỳ suy nghĩ lung tung, tiểu tử này khẳng định thích mình! Bằng không, trường học nhiều sinh viên muốn học thêm như vậy, tại sao lại dạy thêm cho mình? Còn giữ mình làm việc bên cạnh anh? Lúc này, cũng không phải là mình mặt dày theo đuôi anh nha!
Nhưng là, nhìn thái độ hời hợt của anh... Cô như bị dội một chậu nước lạnh...
Loại cảm giác đó, không phải là thầm thương một người nào đó, căn bản cũng không thể biết... Mỗi ngày đều bị hành hạ đến giống như bệnh nhân tâm thần!
Hàng ngày suy đoán tâm tư của người ta, dù chỉ là một ánh mắt của anh, hay nhiều lắm là cùng anh nói một câu, liền tựa như trời đã sáng, nước biếc lam thiên...
Ngày nào, anh không chủ động tìm cô, cô và anh nói chuyện ít đi đối với cô mà nói rất quan trọng, anh ngược lại hoàn toàn không phản ứng... Khi đó, đột nhiên ngày vừa tối, mây đen giăng đầy...
Đơn phương, thật ra thì chính là hành hạ bản thân... Thật là quá hành hạ! Muốn buông bỏ, nhưng lại không bỏ được... Muốn cách anh xa một chút, sau này cũng không nhìn thấy nữa, dù là đau khổ, cũng sẽ không giống như bây giờ lúc lạnh lúc nóng, kinh hồn bạt vía.
Muốn đi, nhưng lại không làm chủ được hành động của mình... Vương Tử Kỳ lau nước mắt, xích lại gần anh, cô rất muốn xoa xoa tóc anh, rất muốn hôn lên má anh... Cũng chỉ có lúc anh ngủ, cô mới dám len lén đến gần anh.
Giống như tối qua, đột nhiên bị anh ôm ngủ một đêm, đó là chuyện trước đây chưa từng có.
Ngày hôm qua cô bị con rắn kia hù dọa, cô nấp trong ngực anh tỏ ra dáng bộ yếu đuối, thật sự cũng có vài phần giả bộ, không có cách nào khác, cô thừa nhận cô có chút cố tình! Vì có thể được gần hơn với anh, giả bộ đáng thương là cái gì... Coi là cái gì...
Từ sau khi thích anh, cô trở nên ngốc ngốc, điên điên... Chính cô cũng không phân biệt được đâu là thực