Trái tim Lâm Kha nhảy kịch liệt.
Lúc nãy khi đang giao dịch, cô đã khẩn tvali đến đầu óc trống rỗng. Lại còn hưng phấn, choáng váng đến không tìm ra đông tây nam bắc.
Đột nhiên ---- trước mặt xuất hiện nhiều cảnh sát dangt9 cầm súng như vậy, là xảy ra chuyện gì?
Lâm Kha kinh hoàng vô cùng --- cô nhìn những họng súng đen thui kia chằm chằm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
“A ---” Đột nhiên cô kêu thét lên!
“Tôi là công dân hợp pháp! Các người muốn làm gì?”
Một tên cảnh sát nói: “Cô là công dân hợp pháp, nhưng mà cô lại ăn cắp thành quả lao động của người ta một cách phi pháp, bán con chip đi với giá năm trăm triệu, đã tạo thành sự thật phạm tội cực kỳ tồi tệ!” Cảnh sát nói xong liền sai người bắt cô lại.
Lâm Kha còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng đó... sau đó trực tiếp ngã xuống đất, có người còng tay cô lại “cạch“....
Lâm Kha run run, lúc này cô mới hiểu được, mình đây là... họa lớn trước mắt?!
Bất quá, cũng còn tốt... Ba của cô có chút thế lực, có lẽ có thể cứu cô ra.
“Lâm Kha, số tiền đủ chưa?” Lúc này, Lăng Vi đi ra.
Lăng Vi đi tới, đứng bên cạnh Lâm Kha chung với tiểu Bạch. Lâm Kha nghiêng đầu, trợn to mắt hung hăng nhìn cô: “Lăng Vi ---- con tiện nhân mày, sao mày lại ở chỗ này?” Cô nghiến răng nghiến lợi! Ánh mắt đỏ như máu.
Lăng Vi phủi phủi áo choàng dài tên người.
Lăng Vi nhìn cô chằm chằm, biểu tình không có gì vui thích, từ đầu đến cuối Lăng Vi vẫn nhíu mày nói: “Lâm Kha, cô trộm đồ của tôi, tại sao tôi không thể ở đây? Còn nữa, tất cả những cảnh sát tiên sinh này đều là do tôi mời đến.”
Lâm Kha nghiến răng nghiến lợi mắng một cậu: “Quả nhiên mày, rất, ti, tiện!”
Lăng Vi “Hừ” nói: “Lâm Kha, cô còn không biết sao? Tôi nghiên cứu hạng mục này, chính là hạng mục độc quyền được quốc gia nâng đỡ, cô biết bây giờ mình phạm vào tội gì không?”
Lâm Kha giật nảy mình.
Lăng vi ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô... là tiết lộ cơ, mật, quốc, gia! Phải bị bắn chết! Lan Mị chính là công ty của nước ngoài, cô bán kỹ thuật nghiên cứu mới nhất của nước ta cho công ty nước ngoài... cô cảm thấy mình còn đường sống sao?”
Lâm Kha bị sợ đến trắng bệch cả mặt! Tiết lộ.... cơ, mật, quốc, gia! Cô sợ đến hoảng hồn --- Cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần cha cô bỏ ra ít tiền sẽ cứu cô ra được... Bây giờ xem ra, thật là quá buồn cười?
Lăng Vi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, còn nói: “Lâm Kha, biết năm trăm triệu có khái niệm gì không?”
Lâm Kha run rẩy, chỉ nghe được âm thanh của Lăng Vi giống như ác quỷ đang nhào tới vậy: “Chính là muốn --- bắn cô năm trăm lần!”
Lâm Kha ngu ngơ, biểu bình hoàn toàn ngây ngốc, không có tức giận mắng, cũng không có thét chói tai, hoàn toàn sợ hãi đến ngu rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Lăng Vi lắc đầu cười khổ: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ, thật đó. Tôi đã cho cô cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn u mê không tỉnh. Biết tại sao mẹ cô phải gọi điện thoại cho cô không?”
Nước mắt Lâm Kha lập tức tuôn ra ngoài.
Lăng Vi nói: “Là tôi gọi điện thoại đến nhà cô. Hy vọng mẹ cô có thể gọi cô về, chỉ cần cô không bàn con chip, thành thật trả con chip về chỗ cũ, những chuyện này.... tôi đều có thể không truy cứu.”
“Nhưng mà cô thì sao? Mẹ cô kêu cô về nhà, cô mắng bà nhiều chuyện! Cô có biết lúc nãy mình đã đi tới đi lui giữa ranh giới sống chết bao nhiêu lần không, tất cả mọi người đều đẩy cô vào hố lửa, chỉ có mẹ cô kéo cô lên! Nhưng mà cô, cô lại rất vô tình đẩy tay bà ra!”
Lâm Kha bật khóc, khóc đến vô cùng đáng thương: “Lăng Vi, tôi sai rồi... tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một trận... tôi không biết sẽ như vậy, tôi không nghĩ tới chuyện sẽ lớn như vậy...”
Lăng Vi cười, không phải nụ cười đắc ý, cô cười Lâm Kha thật đáng buồn, cười Lâm Kha đáng thương. Lăng Vi nói: “Người đáng thương, nhất định sẽ có chỗ đáng hận... lời này không sai một chút nào.”