“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Giám đốc Lăng.”
“Chúc mừng chúc mừng ——”
“Bộ trưởng, chị thăng chức rồi!” Tiểu Cầm kích động đến mức hai mắt sáng lên, Tiểu Trương vỗ đầu cô ta: “Sao còn kêu Bộ trưởng chứ? Kêu Giám đốc!”
Tiểu Cầm liền gật đầu sửa lời: “Giám đốc Lăng!”
Lăng Vi lắc đầu, bật cười: “Kêu chị Lăng.”
“Chị Lăng.” Tiểu Cầm toét miệng. Tiểu Trương lại gần hỏi: “Chị Lăng, sau này chị thăng làm Giám đốc, vậy tách ra Bộ thiết kế chúng em rồi…”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Chị tìm Hoa tổng thương lượng thử xem có thể đừng dời phòng làm việc của chị không, chị còn cùng một chỗ với mọi người. Nếu một nhà thiết kế rời khỏi bộ thiết kế thì chẳng khác nào mất đi động lực vốn có. Chị nghĩ anh ta sẽ hiểu.”
“Chị Lăng! Chị thật giỏi!”
Lăng Vi đi tìm Hoa Thiếu Kiền, nói suy nghĩ của cô. Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Có thể, cô vẫn muốn ở Bộ thiết kế thì phòng làm việc của cô cũng không cần dời.”
Lăng Vi vui vẻ hỏi anh ta: “Bây giờ vị trí Bộ trưởng Bộ thiết kế trống, do ai thay thế?”
Hoa Thiếu Kiền hỏi cô: “Em có đề cử tốt nào không?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn qua Bộ thiết kế, quản lý cấp cao vẫn chưa quyết định bổ nhiệm ai làm Bộ trưởng Bộ thiết kế.
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy Tiểu Cầm rất có thiên phú thiết kể, cho cô ấy làm trợ lý có chút không trọng dụng nhân tài. Nhưng tính cách cô ấy yếu đuối, trước mắt không thích hợp làm Bộ trưởng. Những người khác, tôi cảm thấy… tạm thời không thích hợp lắm.”
Hoa Thiếu Kiền đồng ý gật đầu: “Không sai… Hay là như vậy đi. Điều Tiểu Cầm về Bộ thiết kế, chính tay em dẫn dắt cô ấy, sau này để cô ấy thay thế vị trí của em.”
“Được, tôi cũng có ý đó.”
Lăng Vi quyết định phải chăm sóc dạy bảo Tiểu Cầm thật tốt, để tính tình cô ta đừng mềm yếu như vậy!
“Giám đốc Lăng, chúc mừng nha!”
“Cảm ơn.”
Lăng Vi đột nhiên được thăng làm Giám đốc, một vài nhà thiết kế lâu năm không ứng phó kịp!
Những nhân viên kỳ cựu này đã dán mắt vào vị trí này rất lâu, bỗng nhiên nửa đường lòi ra một Trình Giảo Kim, bọn họ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Mặc dù Lăng Vi thăng chức lần nữa làm người ta ghen tỵ, nóng mắt, nhưng thành tích của Lăng Vi bày ở đó, ai cũng không nói gì.
Cô vừa trở lại khu vực Trung Quốc hơn một tháng đã tiếp nhận và giải quyết nhiều nguy cơ, nhất là lần “Xe cho người già”, thật sự vô cùng khó giải quyết.
Hơn nữa, Lăng Vi còn được bổ nhiệm làm nhà thiết kế chính “Xe cho người già”.
Sau khi thiết kế này đưa vào sản xuất, mọi người đều rất hài lòng!
Giá thấp, chất lượng cao, đáng tin, chức năng lớn mạnh thay đi ộ, nhất định sẽ tạo kỳ tích mới!
Cũng chính lần thiết kế này giúp Lăng Vi nâng cao địa vị ở Bộ thiết kế.
Phần lớn nhà thiết kế có tài ở Bộ thiết kế đều nhất trí cho rằng Lăng Vi thăng chức làm Giám đốc Bộ thiết kế là thực tới danh quy.
Nhưng cũng nhất định sẽ có bất mãn: “Các người nói xem, có phải Lăng Vi rất quá đáng không? Mình thăng làm Giám đốc còn phải bá chiếm vị trí Bộ trưởng.”
“Đúng vậy! Thật quá đáng!”
Lăng Vi bịt tai không nghe, đặt toàn bộ tinh lực lên người Tiểu Cầm, hy vọng cô ta nhanh chóng mạnh mẽ lên.
Nhân tài như Tiểu Cầm, cô không nỡ chôn vùi.
…
Đầu tháng 12, thời tiết cực kỳ lạnh, nhưng không có tuyết rơi. Hôm nay, bầu trời mờ mờ, giống như sắp có tuyết rơi.
Buổi trưa, cô đến nhà kho. Thầy Dương vui mừng hớn hở cho cô xem thành quả: “Tiểu Vi, ý tưởng cháu nói lần trước đã thực hiện được! Động cơ của chúng ta thật sự rất chất, aiya, nếu có thể lấy được một chiếc xe, chúng ta thí nghiệm động cơ này thì tốt rồi.”
Lăng Vi vui vẻ muốn thét chói tai, nhưng cũng buồn rầu…
Bây giờ… túi tiền cô cạn sạch, thẻ ngân hàng lại trống rỗng. Nếu mua xe mới, phải lấy tiền từ mua chứng khoán.
Cô đang buồn rầu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bắt máy, là người đứng ra tổ chức một triển lãm tranh gọi tới.
“Xin chào, tôi là người đứng ra tổ chức triển lãm tranh Phương Chu Quốc Tế, xin hỏi cô là Lăng tiểu thư phải không?”