Lôi Tuấn đưa ly nước cho cô.
“Ừm… vậy thì cô đến phòng sách lên mạng đi, cửa thư phòng không khóa đâu, mật mã của máy tính, cô vừa mới biết rồi đó.”
“Ắc…” Cô nhận lấy chiếc ly trong tay anh. Đầu ngón tay lơ đãng đụng phải ngón út của anh. Lôi Tuấn cảm thấy giống như bị dòng điện xẹt qua vậy, tê tê, anh nhanh chóng rụt trở về.
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Bệnh sạch sẽ à!”
Lôi Tuấn trở về phòng, xoay bên trái lật bên phải, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được… căn phòng hiện giờ anh ta đang ngủ là phòng cho khách, còn Hạ Tiểu Hi ngủ trong phòng anh ta.
Anh xoa xoa lồng ngực đang phập phồng của mình, cảm giác nơi này sắp sửa căng đến phát nổ mất thôi! Anh lại lăn, lại lộn, giống như con lật đật ấy, thấy mình sắp khét đến nơi luôn rồi.
Hạ Tiểu Hi… Aizz! Cũng không biết tại sao, khuôn mặt Hạ Tiểu Hi lại hiện lên trước mắt… còn có vừa nãy nữa… cái cảm giác lúc cô đâm vào anh…
Lôi Tuấn nhức đầu muốn chết. Làm kiểu gì cũng không ngủ được, dứt khoát cũng lên mạng luôn, xem xem cô gái kia đang làm cái gì.
Anh khoác chiếc áo sơ mi, xuống đất đi đến cửa thư phòng. Cánh cửa không khoác chặt, anh nghe thấy bên trong có mấy tiếng “ưm ưm a a ”. Mắt Lôi Tuấn giật giật một cái, cô đang xem cái gì thế hả?
Anh đẩy cửa ra, lặng yên không một tiếng động đi vào trong...
Bước đến phía sau lưng cô, chỉ thấy hai tay cô đang ôm ngực mình, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên màn hình máy tính…
Đang chiếu đến cảnh ma cà rồng đang quấn lấy nhau hút máu —— trong miệng còn phát ra loại giọng “ưm ưm a a” kia!
Thứ máu thịt sống đó!
Ọe —— khiến Lôi Tuấn chán ghét phát ói…
Anh ói rồi thì cũng thôi! Lại khiến Hạ Tiểu Hi sợ đến mức hét lên á á...
Cô như thấy quỷ vậy, chui ra khỏi ghế, “ping” một tiếng, chân đập thẳng vào chân bàn.
“Hu…” Thật là đau mà!
Lôi Tuấn thấy cô bị đập đau, liền giơ tay đỡ cô, nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn đang nhảy choi choi, cánh tay anh không thể bắt lấy tay cô, không cẩn thận liền… chạm luôn vào trên ngực người ta.
Lôi Tuấn bị xẹt điện, nhanh chóng rút tay về.
Anh sợ bị đánh, liền ôm đâu ngồi co ro dưới đất…
Hạ Tiểu Hi căn bản không nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy có một bàn tay duỗi về phía cô! Đột nhiên lại không thấy đâu nữa!
Cô điên luôn, hét “á á á” to tướng!
Hạ Tiểu Hi sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng bay mất một nửa, Lôi Tuấn hết ORZ lại tiếp tục ORZ lần 2…
Thấy cô bị dọa sợ như thế, liền nhanh chóng đứng dậy, nói: “Là tôi! Đừng sợ!”
Hạ Tiểu Hi chợt quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt đẹp tải của Lôi Tuấn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt anh rất sáng, nhưng biểu cảm có chút khinh hoàng, giống nhưu là bị cái gì đó dọa sợ vậy!
Hạ Tiểu Hi lập tức chắc chắn rằng, anh ta cũng nhìn thấy quỷ rồi!
“Lôi Tuấn! Nhà anh có quỷ đó!”
Hạ Tiểu Hi ôm lấy cổ anh ta, nhanh chóng nhảy bổ thẳng vào ngực anh, hai tay hai chân quấn chặt trên người anh, thiếu chút nữa nước mắt cũng tuôn rơi, âm thanh run run: “Nhà anh có quỷ…”
Lôi Tuấn ORZ, không phải vừa mới nói… là anh đó sao? Sao lại còn nói là có quỷ nữa…
Cô gái này… chẳng lẽ bị sợ… đến choáng váng luôn rồi.
Lôi Tuấn cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, dẫu sao… mới vừa rồi anh ta… ạch… chạm vào… người ta, khụ khụ! Anh ta thừa nhận sao? Vẫn chưa thừa nhận mà?!
“Đi mau, đi mau, đừng có ngây ngốc ở chỗ này nữa, tôi sợ lắm! Mới vừa rồi có người thò tay bắt tôi!”
Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoàng, ôm chặt lấy Lôi Tuấn! Lôi Tuấn chỉ cảm thấy cả người mềm mềm của cô dám chặt vào cơ ngực của mình.