Diệp Đình giúp cô đi kiểm tra nhà xưởng, cô bây giờ đi lại vô cùng bất tiện, dù là lên lầu hay xuống lầu, hoặc là đi bộ, toàn bộ đều do Diệp Đình làm giúp.
Anh bây giờ luôn lấy gia đình làm trọng, sự nghiệp phát triển hoàn toàn không mở rộng mạnh mẽ như trước.
Lúc Diệp Đình trở về, Lăng Vi thấy anh hôm nay không mặc áo khoác vest, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen.
Áo sơ mi kia là cô mua cho anh, thật là mê hoặc chết người không đền mạng!
Cổ đứng nhỏ, kẻ sọc đen, thiết kế bó sát cơ thể, làm nổi bật dáng người cao lớn, vóc dáng đẹp trai của anh.
Quá đẹp trai! Trong lòng thiếu nữ người ta muốn nổ tung a —— a! Không đúng, cô bây giờ là thiếu phụ. 囧... Lòng “Thiếu phụ “ Lăng Vi cũng bị kích thích đến nhộn nhạo. Vóc dáng của ông xã cô tại sao lại xuất sắc đến như vậy?
Cô hai cái tay chống càm, vừa cười híp mắt vừa thưởng thức đại lão công đẹp trai của cô. Đẹp trai thật là không nên không nên đích, nhất là đôi mắt của anh, tối đen như mực, giống như một viên trân châu đen bóng ngâm trong dòng nước suối mát lạnh và trong suốt.
Như vậy có thần, rõ như vậy lượng. Lúc anh nhìn cô, thời khắc chứa đựng ánh sáng nhu hòa.
Diệp Đình thấy cô đang... Sắc, mị, mê hoặc nhìn anh, anh cố ý thả chậm bước chân. Cố ý phát ra cái loại tới làm mê mụi bà xã của mình.
Ai ya... Mấy bước đi này của Diệp Đình giống như gió nổi mây vần: “Thật là muốn lấy mạng mình a!” Lăng Vi che giấu tâm tư, lòng thiếu phụ nổi lên... Bị sắc đẹp làm cho hồ đồ.
Lăng Vi đi đến ôm anh: “Ông xã, cực khổ rồi...”
Ô ô, Ông xã thật là đẹp trai, tranh thủ chiếm chiếm tiện nghi, bàn tay nhỏ bé của cô tìm đến bả vai, sau lưng, gương mặt dùng sức nhéo một cái, thật không dám tin người đàn ông đẹp trai này là chồng của cô, ha ha ha...
Để cho cô thỏa mãn năm phút.
Diệp Đình thấy cô vui vẻ như thế, liền hôn nhẹ lên má cô. Hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp, váy đầm dài màu xanh như nhúng trong ánh sáng gió xuân, ở người cô lau qua một màu xanh biếc, để cho cô cả người tràn đầy điềm đạm, trẻ trung khí tức thanh xuân.
Mặc dù bụng cô đã lớn, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự hoạt bát, xinh đẹp của cô.
Gương mặt cô xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước, rõ ràng anh đã bị gương mặt ấy mê hoặc.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Không khổ cực, kiểm tra xưởng thì có gì khổ cực, em không thấy được ánh mắt của các cô gái ở đó "Lả tả " nhìn anh.”
Lăng Vi “Xì” một tiếng... Cười phun: “Trong xưởng của chúng ta có cô gái nào sao? Anh nhìn ai lại ra cô gái thế?”
“...” Diệp Đình suy nghĩ một chút: “Trong xưởng không có cô gái nào sao?” Vậy chẳng khác nào anh làm trò cười trước mặt cô, thật đúng là không chú ý có con gái hay không.
Lăng Vi ở trong ngực anh cười, tay nhỏ bé đánh vào ngực anh: “Trong xưởng chúng ta chỉ có chú, ông lão... Thanh niên trẻ tuổi cũng không có mấy người. Ánh mắt “ Lả tả” nhìn anh kia ở đâu mọc ra chứ?”
Lăng Vi cười không được, bụng run lên. Cô ôm bụng Tử Tiếu.
Diệp Đình: “...”
Anh cũng cười một chút, đỡ cô đi ghế sa lon ngồi.
Lăng Vi trêu anh, nói: “Ông xã, bây giờ công việc của Đỉnh Phong anh cũng không thể đảm nhiệm, Thiên Thiên lại ở trong bụng em. Em cũng sắp thành gánh nặng của anh...”
Diệp Đình: “Bà xã, em phải nhớ kỹ em, tiền mới làm anh mệt mỏi, em mãi mãi không phải là gánh nặng của anh nghe không.”