Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

An Kỳ Nhi cố ý hỏi: “Vinh tứ, anh nói heo không tệ? Nghĩa là anh cũng không tệ đúng chứ?”

Vinh Phỉ nói: “Không hề gì.”

An Kỳ Nhi trong nháy mắt tỉnh ngộ... Trong mắt Vinh Phỉ, cô và đầu heo chẳng có gì khác nhau, cô mà thích heo nữa thì có mà quá bát bình thường rồi.

Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với anh nữa!

Diệp Đình mang mật rắn và cỏ khô trong tay đi rửa sạch, Lăng Vi đi bên cạnh anh, nhe răng trợn mắt nói: “Mật này để làm gì nữa vậy? Bác sỹ chưa từng bảo...”

Vinh Phỉ đi theo phía sau nói: “Cho em ăn thì cứ ăn, đừng nói nhảm nữa!”

Diệp Đình cụng trán mình vào trán cô, an ủi: “Trước khi đến đây, anh đã nói chuyện với anh tư rồi, chỉ có mật đắng của rắn độc mới có thể trừ đi độc tính. Chung lão nói với anh cũng vì e em sợ nên chưa trực tiếp nói cho em biết.”

Lăng Vi cười, không thể không uống. Cô cảm nhận mùi vị... muốn ói quá, một mùi tanh nồng...

Vinh Phỉ đưa một tay đầu máu đến trước mặt Lăng Vi: “Em nhìn anh của em đây này, vì em mà... Thiếu chút đã làm thức ăn cho rắn rồi, em lại còn không uống? Như vậy lát thuốc cũng không có tác dụng gì!”

Lăng Vi nhìn máu tươi trên tay Vinh Phỉ, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên! Cô hít vào một hơi, nhắm mắt lại, nhét cỏ khô và mật đắng vào miệng, dứt khoát nuốt xuống.

Vật kia theo cổ cô trôi xuống, đắng đến mức khiến cô muốn ói ngay lập tức. Cô cố nhẫn nhịn nuốt xuống.

Diệp Đình đau lòng ôm cô, anh đột nhiên có chút băn khoăn... Bọn họ chịu hành hạ như vậy rốt cuộc là vì điều gì?

Anh muốn cô vui vẻ, sống một cuộc sống thảnh thơi... Tại sao giờ lại giống như càng đi về phía trước thì lại càng làm cho cô cực khổ vậy?

Lăng Vi chậm chạp tiến lại ôm Diệp Đình, cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh lại vừa suy nghĩ lung tung phải không? Chúng ta như vậy đề vì Đại Bảo, Nhị Bảo? Không có chúng, em sao có thể vui được.”

Diệp Đình nhìn cô, hai mày nhíu chặt rốt cuộc dần thả lỏng.

Cô đưa tay lên xoa nhẹ vào mi tâm anh, nói: “Em biết anh đau lòng vì em, uống cái này xong, chúng ta có thể yên tâm đợi cục cưng ra đời là được rồi, vui lên đi...”

Diệp Đình nhẹ hôn lên môi cô.

“Khụ khụ -----” Lôi Tuấn làm bộ ho khan: “Ai da... Nhìn người ta ân ái đúng là kích thích ha! Không biết vợ tôi đã tỉnh chưa nữa, phải nhìn chút thôi.”

Lôi Đình lấy điện thoại gọi video cho Hoa Thiếu Kiền, đã mấy ngày không gặp, thật là nhớ anh…

Tiểu Bạch chán ốm, người ta ai cũng có đôi có cặp... Cậu cọ cọ An Kỳ Nhi bên cạnh...

An Kỳ Nhi không muốn quá thân cận với cậu, lãnh đạm đi rửa tay.

Vinh Phỉ đang rửa tay, thấy cô tới đây thì không nói gì. An Kỳ Nhi cười một tiếng với anh: “Tứ gia... lúc nào thì có thể lấy đồ cho tôi vầy? Nhiệm vụ lần này tôi cũng làm được không ít đó nha.. Đúng chứ?”

Tiểu Bạch đi theo phía sau, nghe thấy An Kỳ Nhi nói chuyện với Vinh Phỉ, cái gì mà "vầy", mà "nha", nghe như cô gái đang làm nũng với bạn trai ấy.

Nhưng lúc An Kỳ Nhi nói chuyện với mình đâu có vậy... cò lúc còn thái độ, có lúc ngay cả nhìn một cái thôi còn không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK