Lăng Vi xoa trán, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Đình: “Chồng, làm sao bây giờ?”
Thành thật mà nói, tình huống của Bạch Lộ rất khó giải quyết. Cảm xúc của cô ta cực kỳ không ổn định... Hơn nữa, cô ta đột nhiên biến mất, trùm buôn bán thuốc phiện bên kia không thể nào không đi tìm cô ta.
Nếu để cô ta ở bên ngoài một mình, thì thật sự không an toàn: “Hay là đưa cô ấy về nhà chúng ta đi?” Lăng Vi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Đình. Anh vẫn đang nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, Diệp Đình từ từ mở mắt ra nhìn cô.
Ánh mắt của anh thâm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng khôn ngoan, nhìn đặc biệt chói mắt.
Anh cẩn thận suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho quản gia Vương, nói: “Chuẩn bị cho Bạch tiểu thư một phòng dưỡng thai.”
Anh cúp điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt hơn là mấy.
Dường như tâm tình đặc biệt nặng nề.
Lăng Vi biết trách nhiệm và sự áy náy trong lòng anh quá nặng nề, cô nắm lấy tay anh, lúc kéo anh đến cửa cầu thang, cô nhón chân lên đưa tay ôm lấy cổ anh, an ủi hôn lên trên môi anh, anh ôm eo của cô. Lăng Vi dán lên môi anh, nhiệt tình trao anh nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Đình ôm cô vào trong ngực: “Vợ... Để em phải chịu ủy khuất rồi...”
“Sao anh lại nói ra lời ngu ngốc này, em là người phụ nữ của anh...”
Trái tim của Diệp Đình đập loạn nhịn, phụ nữ phụ nữ... càng tinh tế cũng càng kích thích người ta muốn bảo vệ hơn so với vợ. Phụ nữ... hai chữ giống như chứa đựng tất cả sự dịu dàng của cô, tới xua tan tất cả mệt mỏi trong anh...
Diệp Đình nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô: “Sẽ không lâu lắm đâu, sẽ nhanh chóng ổn thôi.”
Lăng Vi không biết tại sao anh bỗng nói câu nói này, nhưng cô tin tưởng anh, không cần bất kỳ lý do gì cả, cô biết tất cả những thứ anh làm đều vì tốt cho cô, anh thà phụ lòng mình, cũng sẽ không phụ lòng cô.
Thậm chí không cần một câu giải thích của anh, cô cũng có thể tiếp nhận được tất cả những chuyện anh làm, cũng kiên định đứng ở bên cạnh anh, cho anh sự hỗ trợ và tin tưởng mạnh mẽ nhất!
Ngay chính Lăng Vi cũng không ngờ rằng, mình lại tín nhiệm, yêu Diệp Đình sâu đến mức này...
Lăng Vi mỉm cười nói: “Tại sao sẽ không lâu lắm? Anh luôn luôn rất kéo dài a... Đừng khiêm tốn!”
Diệp Đình cũng cười theo, vào lúc bầu không khí nghiêm túc thế này, kể chuyện cười xua tan đi sự ngột ngạt là lựa chọn tốt nhất.
“Vợ, anh rất yêu em...” Anh xoay người áp cô đến trên tường, anh hôn lên môi cô, cuồng nhiệt hôn: “Cả đời này anh chẳng muốn gì cả, duy chỉ không thể không có em. Anh đã làm ra rất nhiều quyết định, chỉ có duy nhất một quyết định khiến anh vui vẻ là cưới em về nhà.”
Lăng Vi ôm anh, hôn thật sâu lên môi anh: “Anh khen tiếp đi, em thích nghe...”
Diệp Đình mỉm cười, lệ khí muốn phun ra trong lòng vừa nãy kia, cũng dần tiêu tan mất.
Anh hôn cô nói: “Em là người phụ nữ vừa thông minh, lại vừa kiên cường...”
“Còn gì nữa không?”
“Vừa xinh đẹp, lại vừa hiền lành...”
“ Ừ, anh cũng là người đàn ông vừa thông minh lại vừa tài năng, vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng.”
Diệp Đình chợt nói: “Những cái khác anh đều có thể nhận, nhưng cái cuối cùng thì... Gần đây đều không thể thỏa mãn em... Lão tiên sinh nói trong ba tháng, không thể vận động kịch liệt, phải làm thế nào?”
Lăng Vi muốn cười phá lên, nhẫn nhịn nói: “Em sẽ đưa cho anh con búp bê bơm hơi, ha ha...”
...