Vương quản gia nói: “Tôi mới vừa hỏi thân phận của họ, vị tiên sinh kia là quán trưởng của một võ quán, vị nữ sĩ kia dạy đại học.”
Trong lòng Lăng Vi đã đoán ra, là ba mẹ Lâm Kha?
Hai người này, cô không phải rất muốn gặp. Hơn nữa, cô rất mệt... liền nói với Vương quản gia: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc trước.”
Vừa nói vừa đi trở về phòng ngủ.
Trong đầu Lăng vi nghĩ, xem chỗ này của cô là chỗ nào? Muốn tới thì tới? Con gái mấy người trộm con chip của tôi, còn muốn bán năm trăm triệu... tôi lại không có tình cảm gì với cô ta, tại sao lại phải gặp các người?
Lâm Kha của các người là gì? Tôi là thân thích hay bạn bè của mấy người? Các người xem tôi là cái gì? Hơn nữa, chuyện này.... đến tìm cô có ích lợi gì? Cảnh sát bên kia đã nắm giữ tất cả chứng cứ, không phải cô nói thả người là có thể thả người ra.
Cô cũng không phải là tư pháp, cô không có quyền lực lớn như vậy! Hơn nữa, cho dù cô là quan tòa, cô cũng không thể nói thả người là thả người!
Vẫn còn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy đây, cảnh sát, quan tòa, tòa án đã bắt đầu thụ lý rồi, tìm cô có ích lợi gì?
Lăng Vi liền trực tiếp đi ngủ. Ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác bên cạnh cô có một vật nặng, cô chui về phía đó ủi ủi, đưa tay ôm eo anh: “Chồng.... Sao trên người anh không lạnh?”
Diệp Đình cười hôn cô, trước khi anh tới đã sưởi ấm rồi, chính là sợ làm cho cô lạnh.
Diệp Đình ôm cô ngủ, Lăng Vi mơ mơ màng màng nói: “Ba mẹ Lâm Kha muốn gặp em, em không gặp.”
“Ừ.” Diệp Đình vuốt lưng cô: “Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì cứ để bọn họ chờ ở đó.”
Lăng Vi hé miệng cười, chồng cô giống cô, chính là giả vờ như vậy, thì tính sao!
Diệp Đình đưa bàn tay ấm áp vào áo, sờ bụng cô: “Vợ, sao hai vật nhỏ này không có động tĩnh?”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười: “Còn chưa được bốn tháng đâu? Chờ đến bốn tháng sẽ cảm nhận được máy thai. Bây giờ, còn chưa tới thời điểm.”
“Ừ...” Diệp Đình tính ngày, bốn tháng? Cũng sắp.... còn chưa được nửa tháng nữa!
Đột nhiên Diệp Đình dời bàn tay lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú: “Vợ, không cảm giác được máy thai, nhưng em lại ít vận động rồi. Em vận động nhiều một chút bọn nhỏ mới nguyện ý động đậy. Em quá lười, đứa bé cũng lười như em vậy.”
Lăng Vi tát một cái qua: “Cút qua một bên đi, là chính anh muốn vận động với em! Anh nghĩ em ngu chắc? Anh chính là thiếu bị đánh! Mau ngủ, bớt nói nhảm!”
Thật ra thì Diệp Đình chỉ muốn trêu chọc cô một chút, vợ thân ái của anh lúc ngủ chu miệng nhỏ vô cùng khả ái. Gương mặt đẹp mềm mại cũng đẫy đà hơn rất nhiều, tròn vo thật là muốn nhéo mấy cái....
Diệp Đình ôm lấy, hôn gương mặt nhỏ nanh của cô, hôn đôi môi nhỏ xinh của cô.
Lăng Vi ôm cổ, ôn nhu nhìn anh. Đột nhiên Diệp Đình bật cười:“Đi ngủ đi ngủ.... em chủ động như vậy anh sẽ không kềm ném được.”
Lăng Vi cười nhạo anh: “Anh chỉ có chút định lực đó thôi sao! Khinh bỉ anh! Anh nhìn xem em, hôn như thế nào cũng không sao!”
“Phải không?” Diệp Đình không phục: “Anh xem em là càng gấp gáp hơn anh.” Ngón tay anh từ trên eo dời xuống, Lăng Vi đạp anh một cước bay ra xa: “Cút --- bà chính là không muốn, sao vậy!”
Diệp Đình vừa cười làm làm vừa than thở nói: “Hai thằng nhóc con này! Chờ bọn nó sinh ra lão tử nhất định sẽ đánh bọn nó sưng mặt sưng mũi!”
Đột nhiên Lăng Vi nhớ tới một truyện cười, cô nói: “Lúc em lên đại học, bạn cùng phòng ngủ nói với em và Hạ Tiểu Hi một chuyện cười, hai người chúng em nghe không hiểu. Bây giờ suy nghĩ lại, thật là siêu cấp thú vị.”
Diệp Đình hỏi cô: “Chuyện cười gì, nói anh nghe thử xem.”