Lăng Vi ở cục cảnh sát nhìn tư liệu.
Đột nhiên nghe tiếng người gọi: “Tiểu thư Vi Vi.. thật trùng hợp.”
Lăng Vi ngẩng đầu lên liền thấy Lôi Đình…
Lăng Vi thấy cô ấy, phản ứng đầu tiền là ‘thật trùng hợp”
Bởi vì lúc Lôi Đình thấy cô, trong mắt ngoài ý muốn: “Tiểu thư Vi Vi, sao cô lại ở đây?”
Lăng Vi nói: “Có vụ án cần hỗ trợ, sao cô tới đây?”
Lôi Đình xấu hổ nói: “Tôi tới báo nhân khẩu mất tích…”
“Nhân khẩu mất tích?”
“Ừ.” Lôi Đình bực tức, đột nhiên Đình ca đen mặt nói Lăng Vi mất tích, để cô báo cảnh sát.
Nhưng không nghĩ tới đến đây lại gặp. Người ta còn sống sờ sờ trước mặt, báo cái gì mà cảnh sát chứ.
Lôi Đình che miệng cười: “Hiện tại không cần nữa rồi…”
Cô ấy nói với Lăng Vi mấy câu liền đi tới một chỗ yên lặng gọi điện thoại: “Tiểu thư Vi Vi đang ở cục cảnh sát nói tới hỗ trợ điều tra.”
“Ừ.” Diệp Đình lạnh nhạt ừ một tiếng liền tắt máy.
Lôi Đình kỳ quái, sáng sớm người này bày mặt thối như muốn giết người, lúc này bảo đi tìm người, phản ứng này là sao vậy?
Lòng anh Đình như mò kim dưới đáy biển, tâm tư của anh ấy không nên đoán thì hơn.
Bởi vì có đoán cũng đoán không được.
Lôi Đình hoàn thành công việc nhưng không vội vã trở về mà ở lại cùng Lăng Vi.
Buổi chiều có một cảnh sát vội vàng đi tới: “Đội trưởng, đã liên hệ với Lương Thiếu Minh rồi.”
Trái tim Lăng Vi vọt tới cổ họng.
Kết quả...
Lương Thiếu Minh cũng không biết người sau màn là ai.
Lúc đó anh ta làm việc ở hội trường đấu giá, chỉ trông chừng chiếc vòng cổ…
“Lương Thiếu Minh tiên sinh, anh còn nhớ rõ bộ dạng người đó không?”
Ở trong điện thoại Lương Thiếu Minh đăm chiêu nói: “Chuyện xảy ra nhiều năm không thể nhớ rõ… tôi nhớ người bảo tôi chụp vòng cổ là một ông lão cử chỉ nho nhã… nhưng người kia là ai thì không biết…”
Trong lòng Lăng Vi trầm xuống.
Xem ra người nọ muốn giấu diếm thân phận… Mười năm muốn tìm ra một người đúng là như mò kim đáy biển.
Tất cả mọi người hiểu rõ nhưng không nói thẳng.
Chỉ có Bàn Trương là nhanh mồm nhanh miệng nhướn mày nói: “Không có ghi chép giao dịch gì hết… không phải chặt đứt manh mối rồi chứ?”
Bàn tay Lăng Vi chống bàn, ánh mắt nhìn Giang Quân phảng phất như muốn nhìn thấy gì đó từ anh ta.
Giang Quân hình như cũng cảm nhận được, ánh mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh ta sáng triệt như thế.
Ánh mắt cổ vũ nhìn cô, trầm giọng nói: “Không phải không có cách nào, không nên nản chí sớm. Sớm hay muộn cũng tìm được người này, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”
Lăng Vi nhìn anh ta, nhìn nửa ngày mới nhẹ nhàng gật đầu, không biết vì sao lại tin tưởng anh ta như thế.
Một lúc lâu sau Giang Quân mới nói: “Tôi đưa em về nhà trước, có tin tức lại thông báo với em.”
Lôi Đình khẩn trương nói: “Không cần, anh bận rộn như vậy… Nhà anh tôi khá xa, tôi đưa cô ấy về, vừa lúc muốn vào thăm anh tôi một chút.”
Giang Quân không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Vi như muốn hỏi ý kiến của cô.
Sắc mặt Lăng Vi bình thường, gật đầu nhìn Lôi Đình: “Phiền cô rồi.”
Hai người đi rồi, sắc mặt Bàn Trương thay đổi: “Lăng tiểu thư, cô ở chung với người khác sao?” Nếu không sao người đàn bà kia lại nói muốn tới nhà anh trai?