Lôi Đình đã hoàn toàn không còn lời nào để nói....
Tại sao cô lại có một người anh.... ngu ngốc như vậy chứ?
Cô sống lớn như vậy, cũng thường xuyên suy nghĩ xem Lôi Tuấn có phải là anh trai ruột của mình khộng.
Chính Hiền hiền lành, an ủi anh: “Không sao, anh Tuấn, anh còn có tay trái mà.”
Lôi Tuấn khó chịu: “Tay trái sờ không có cảm xúc như tay phải.”
“Phốc ----” Chính Hiền giơ tay lên che miệng lại, tha thứ cô lại phun.....
Mọi người trợn trắng mắt, xem ra tối hôm qua anh thật đúng là đã dùng tay trái sờ thử?
Vinh Phỉ rất muốn đạp anh một cước cho chết!
Cái thằng nhóc con này! Cướp đi Hạ Tiểu Hi của anh không nói, còn bị tàn phế nữa! Chờ ngày nào đó tâm tình của anh tốt phải đi trêu chọc Hạ Tiểu Hi một chút, để cho cô ấy sáng mắt ra, đừng ở cùng với tên tàn phế ngu ngốc này nữa!
Dĩ nhiên, Lôi Tuấn ngu ngốc này tàn phế, không phải là.... tay tàn.... mà là não tàn!
“Anh Đình, tiếp theo chúng ta nên làm gì.” Rốt cuộc Lôi Tuấn cũng tìm về lý trí, nhặt lên một sọt tiết tháo mà anh mới vừa làm rớt xuống.
Diệp Đình nói cái nhìn và kế hoạch của anh với mọi người: “Tôi cẩn thận suy nghĩ một hồi, người thiết kế âm mưu hãm hại Trần Tư Uyển hẳn là do một tay Lộ Dịch Tư bày kế, mặc dù Angle là sát thủ đứng đầu, nhưng mà, kế hoạch kín đáo như vậy, Lộ Dịch Tư không thể nào cho cô ta biết. Những âm mưu như thế này càng ít người biết càng tốt, để tránh cho gây thêm rắc rối.”
Lôi Đình cùng Lôi Tuấn rối rít gật đầu.
Đột nhiên Tần Sênh hỏi anh: “Lộ Dịch Tư biết Trần Tư Uyển sao?”
Diệp Đình gật đầu, nói chuyện quyển nhật ký cho họ biết. Tần Sênh cùng Vinh Phỉ, Vương Sướng còn chưa biết chuyện quyển nhật ký.
Tần Sênh gật đầu nói: “Lần này Lộ Dịch Tư suýt chút nữa đã hại chết Trần Tư Uyển, nếu để Trần Thương biết là do một tay Lộ Dịch Tư bày kế, anh đoán sẽ như thế nào?”
Ánh mắt cũng đám người bỗng nhiên sáng lên.
Thế lực của Trần Thương cũng không nhỏ!
Diệp Đình lại nói: “Trần Tư Uyển đã bị thương nặng, Trần lão gia tử đã rất mệt mỏi. Chuyện này coi như xong đi, tự chúng ta làm.”
Mặc dù, có Trần lão gia tử hỗ trợ sẽ dễ phản công hơn nhiều lắm, nhưng mà.... Diệp Đình thật là hơi không đành lòng, dù sao Trần Tư Uyển cũng là bạn thân của mẹ anh, hơn nữa, dì Uyển bị thương... hoàn toàn là vì anh.
Vinh Phỉ lại lắc đầu nói: “A Đình, cậu không hiểu Trần lão gia tử rồi. Tôi tương đối thân với lão đầu đó. Lão gia tử tuyệt đối là loại người có thù tất báo! Con gái ông ta bị thương nặng như vậy, làm sao ông ta có thể ngồi yên không để ý đến? hơn nữa.... đã mười mấy năm không gặp mặt. Thật rất khó có thể thấy, còn bị đe dọa tính mạng.... Đổi lại bất kỳ người nào, cũng không nuốt trôi cục tức này đúng không?”
Tần Sênh cũng gật đầu: “Không sai, đổi lại là ai cũng không nuốt trôi cục tức này. Các người nhìn xem tiểu Tuấn thử thì biết.”
Cái tên này, cánh tay phải đã sưng lớn như cây cổ thụ vậy, còn “gào khóc” lớn tiếng kêu muốn giết chết lão quỷ Lộ Dịch Tư kia!
Huống chi, Trần Thương và con gái của ông.... suýt chút nữa đã âm dương xa cách.
Lôi Tuấn cũng tương đối đồng ý với suy nghĩ của anh tư Vinh.
Vinh tứ còn nói: “Theo như hiểu biết của em với Trần Thương, nói không chừng bây giờ ông ta đang điều tra chuyện này. Nếu chúng ta đã có kế hoạch, không bằng hỏi ý kiến của ông ta, đỡ cho ông ta phải tốn công điều tra.”
Lôi Tuấn vội vàng đề nghị: “Hai ngày nữa em đi tìm Trần lão gia tử trò chuyện một chút, em nói xa nói gần dò xét ông ta. Nếu ông ta muốn động thủ, chúng ta sẽ mời ông ta cùng nhau. Nếu là ông ta không còn lòng dạ nào tác chiến, vậy xem như là em đi thăm dì Uyển.”
Diệp Đình gật đầu: “Có thể.”
Chính Hiền gãi đầu, cô nhíu máy, như đang rơi vào trong sương mù...