Lăng Vi ngơ ngác nhìn Diệp Đình, trong lòng bội phcu5 giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
“Có lý nha!”
Chúng ta sống trên đời, mỗi một người đều là cá thể độc lập, cho nên, mỗi chúng ta đều có cá tính của riêng mình.
Cách nói chuyện của mỗi chúng ta, phương thức suy nghĩ đều là đặc biệt.... thật hy vọng người kia có thể nghe được tin tức này, sau đó chú ý tới.
Lăng Vi thấy Diệp Đình đang quét nhìn đám người, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh sửa sang lại suy nghĩ.... người trong hình này, không phải cha anh sao.... anh cũng không thể luôn kêu là người đàn ông kia chứ. Cha và mẹ chia ly nhiều năm như vậy, cũng rất khó chịu. Anh phải tiếp nhận người này từ trong đáy lòng mới được.”
Đột nhiên Diệp Đình rũ mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “Đã nhiều năm như vậy, tìm một người cũng không tìm ra. Anh không muốn phỉ nhổ ông ta. Chúng ta tìm mẹ cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”
Lăng Vi lại nói: “em cảm thấy cha không phải loại người như vậy, nhất định cha có tìm, nhưng mà.... nhất định là có nguyên nhân chúng ta không biết. Không phải mẹ cũng như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn tìm cha sao? Nhưng mà, mẹ lại hoảng hốt, ngay cả mình là ai cũng không biết.... nếu không phải gần đây chúng ta tìm được mẹ, sợ rằng cả đời này của mẹ sẽ không còn nhớ đến những chuyện này nữa.”
Lăng Vi chỉ chỉ đầu mình, nhắc nhở Diệp Đình: “Anh đừng quên, mẹ nói đầu của cha bị bắn trúng. Mười tháng mới tỉnh.”
Diệp Đình gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Lần tiệc này không có phát hiện loại người đặc biệt gì, Diệp Đình đưa dây chuyền cho Diệp Khanh nhìn. Lúc kết thúc tiệc, Diệp Đình luôn cảm thấy không đúng....
Anh luôn cảm thấy trong tối có một ánh mắt đang nhìn anh.... nhưng lại hình như là ảo giác. Anh nhanh chóng lục soát trong đám người, vẫn là những người đó, không có gì dị thường...
Tại sao lại có cảm giác này? đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Diệp Đình, có phải là.... ông ta hay không?
Lúc này, Diệp Đình nhận được điện thoại của tiểu Đông Ni, cậu nhóc nói cậu đang chơi ở Hải Đồn rất vui vẻ đây.
Diệp Đình lại nhìn trong đám người nữa, liền không còn cảm giác đó nữa.
Lúc Diệp Đình cúp điện thoại, tốc độ nhịp tim rất nhanh, cái cảm giác đặc thù lúc nãy, để cho tim anh rung động từng trận.
Có lẽ, người nọ đang chú ý anh? Người nọ biết anh là con trai của ông sao?
Có lẽ không biết? Nếu không, tại sao ông lại không đến nhận nhau?
Ánh mắt Diệp Đình u ám không rõ.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, chúng ta có cần mang mẹ ra đi một vòng? Để cho mẹ quen biết tiểu Đông Ni, có lẽ tâm tình của mẹ sẽ tốt hơn, chúng ta không thể vẫn luôn để cho mẹ buồn bực như vậy, sẽ buồn đến sinh bệnh mất.”
“Ừ...” Diệp Đình thu hồi suy nghĩ. Anh và Lăng Vi tiếp Diệp Khanh đi quán Đại Dương.
Diệp Khanh gặp được tiểu Đông Ni, bà lập tức thích đứa bé này: “Nha, đây là con nhà ai nha, dễ thương như vậy....”
Đứa bé này ánh mắt thật to, da mềm mịn, rất muốn đưa tay sờ.
Tiểu Đông Ni cũng rất kỳ quái, chơi với Diệp Khanh rất vui, không giống người xa lạ mới quen chút nào.
Diệp Khanh giống như cô bé, cùng tiểu Đông Ni chơi ở quán Đại Dương một buổi trưa.... để cho Diệp Đình cùng Lăng Vi nhức đầu là, Diệp Khanh lại quên hết những lời đã nói ngày hôm qua.
Ngày hôm qua, Diệp Khanh giống như mở phần mềm hack, hôm nay, Diệp Khanh lại giống như bị người xóa mất.....
Lăng Vi chọt Diệp Đình nói: “Hôm nay để cho mẹ chơi đi, không phải chúng ta muốn cho mẹ vui vẻ sao?”
Đúng vậy.... chỉ cần mẹ vui vẻ, cứ để mẹ chơi đi. Vốn là, Diệp Đình còn muốn hỏi chuyện dây chuyền.... bây giờ suy nghĩ lại, quá không thích hợp. Vốn là mẹ đang vui như vậy, đừng chọc mẹ khóc.
Diệp Khanh giống như xem tiểu Đông Ni là con trai của mình, cứ kêu “bảo bối nhi“.
Giống như là do bà sinh vậy.... thân thiết như thế....
Cũng khó trách, Diệp Đình cũng đã hơn hai mươi tuổi.... bà một ngày cũng chưa từng chăm sóc, trong ấn tượng cũng không có con trai lớn như vậy.. đổi lại là ai, cũng không thích ứng được.