Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bên Diệp Đình trầm mặc một hồi.

Kiệt Sâm nói: “Hay là thôi đi.... trưa mai em trở về.”

Diệp Đình lại nói: “Lúc nào em trở lại đều được, bên đây anh cũng đã sắp xếp xong hết, tiểu Vi cũng đã trở lại. Nếu em có an bài gì cứ báo cáo với anh là được.”

Kiệt Sâm cảm động đến muốn khóc... Một buổi tối này quá kích thích, anh cần có thời gian bình phục lại, hơn nữa cả người cũng bị đánh bầm xanh bầm tím, anh thật muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, liền không từ chối nói: “Em dưỡng thương trước, sẽ mau chóng trở về.”

“Ừ.” Diệp Đình vừa muốn cúp điện thoại, lại dặn dò anh: “Coi chừng tiểu Bạch. Nếu là cậu ấy hỏi nơi cô sát thủ đó ẩn nấp thì em cứ nói cho cậu ấy biết. Sau đó để cho tiểu tổ Ám Ánh nhìn cậu ấy chằm chằm. Chúng ta phải câu con cá lớn sau lưng cậu ấy.”

“....” Kiệt Sâm muốn nói.... có thể không nhắc tiểu Bạch với em được không? Trong lòng bảo bảo khổ sở....

Nhưng mà, lời này anh lại không thể nói với Diệp Đình, chỉ dạ: “Vâng, em làm việc anh cứ yên tâm.”

Kiệt Sâm cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy sau cổ nóng hổi. Má ơi! Cái thứ gì vậy? Kiệt Sâm bị sợ đến giật mình, quay đầu nhìn sang, lại là cái tên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này!”

Kiệt Sâm vừa nhìn thấy liền muốn đánh hắm!

Tiểu Bạch theo bản năng ôm đầu, Kiệt Sâm tức giận hỏi anh: “Cậu lại gần sát tôi như vậy làm gì?”

Tiểu Bạch ngu ngốc nháy đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh đang gọi điện thoại... nhất định là sẽ nói xấu em, cho nên em phải nghe thử!”

Kiệt Sâm thật muốn bay lên một cước --- đạp, chết, anh!

“Cậu nghe được bao nhiêu?” Kiệt Sâm tức giận hỏi anh, tiểu Bạch nói: “Em vừa đi tới anh liền cúp điện thoại..”

Cú điện thoại này của anh đã làm hệ thống chống nghe lén vô cùng tốt, anh không chút nào lo lắng sẽ bị tiểu Bạch nghe được, nhưng vẫn là không yên lòng hỏi anh!

Đột nhiên tiểu Bạch hỏi anh: “Khi nào chúng ta trở về? Căn bệnh viện này quá nhiều người, tôi không muốn ở lại đây!”

Trừ tiểu tổ Ám Ảnh bị thương, còn có đám người áo đen mà cảnh sát mang tới kia, làm bệnh viện này đầy ắp chen lấn.

Kiệt Sâm suy nghĩ một hồi, tiếp theo tiểu Bạch còn có nhiệm vụ đâu, đúng là không tiện ở lâu.

Kiệt Sâm đi làm thủ tục xuất viện, mang tiểu Bạch ngồi lên một chiếc Cadilac.

Tiểu Bạch mặc đồng phục bệnh nhân chê bai nói: “Có thể đi mua hai bộ quần áo trước không? Anh xem hiện tượng của em hiện tại....”

Kiệt Sâm tức giận đến trợn trừng mắt: “Cậu còn không biết xấu hổ nói! Cậu tiểu lên cả người tôi, tôi tốt hơn cậu được bao nhiêu? Ai mà không phải hình tượng này?”

Không phải anh cũng mặc đồng phục bệnh nhân sao?

Đột nhiên Tiểu Bạch không tim không phổi cười hì hì: “Vậy hai ta không cần thay nữa, hai ta cứ để như vậy đi trên đường, thật đúng là.... có lẽ người ta còn cho rằng đây là quần áo tình nhân mà năm nay mới ra đâu.”

“Cậu nói cái gì?” Kiệt Sậm nắm quả đấm lại muốn đánh anh. tiểu Bạch vội vàng ôm đầu nói: “Không phải quần áo tình nhân! nói sai rồi, nói sai rồi! Là quần áo cha con! Là quần áo cha con....” tiểu Bạch vui vẻ trêu chọc anh.

Kiệt Sâm giận đến trợn trắng mắt, cái tiên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này! anh muốn giết người! A a a!

Đột nhiên Kiệt Sâm nhớ tới nữ sát thủ đó, ném tiểu Bạch cho người đàn bà kia để cho người đàn bà kia giết chết anh!

Kiệt Sâm nói: “Không phải cậu muốn tìm nữ sát thủ đó sao? Lúc trước ông chủ của chúng tôi đã đồng ý với cậu, bây giờ tôi nói vị trí cho cậu biết.”

Tiểu Bạch lại không chút nóng nảy: “Em không muốn biết người phụ nữ kia ở đâu, loại phụ nữ kia, em không muốn!”

Tiểu Bạch thổn thức nói: “Anh không biết... mới lúc nãy, trong nháy mắt sinh tử đó, đột nhiên em suy nghĩ rõ ràng. Người, còn sống thật là không dễ dàng! Chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt! Chúng ta phải theo đuổi em gái! Đuổi không kịp người này thì đuổi cô khác. Hoa hạ của chúng ta có một câu dnah ngôn.... Cả đời cưởi đàn bà cũng trăm triệu ngươi, tiểu gia thích ngày ngày đều đổi!”

“Phi ----” Kiệt Sâm khinh bỉ anh: “Đó là mà danh ngôn của Hoa Hạ sao? Là do tên nào nói?”

Tiểu Bạch trả lời: “Là Lăng Vi nói!”

Kiệt Sâm ngây người, uốn nắn lại anh: “Còn nữa, cậu là người nước ngoài, tôi và cậu không phải chúng ta, sau này cậu phải pah6 biệt rõ một chút!”

Tiểu Bạch không vui: “Sao em lại là người nước ngoài, mẹ em ở Hạ Cảng Ngân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK