Ánh mắt vừa nãy của tổng giám đốc, rõ ràng là muốn đẩy cô ta vào chỗ chết... Dung Cẩm thật sự hơi sợ, cho dù tổng giám đốc có không làm gì cô ta, nhưng sợ rằng sau này cô ta sẽ không sống nổi ở công ty được nữa.
Gần đây, cô ta đã mấy lần mắc phải sai lầm lớn trong công việc, hơn nữa... đã bị lão tổng chỉ đích danh phê bình nhiều lần.
Dung Cẩm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh! Công ty sẽ không đuổi cô ta chứ?
Trước kia, lúc tổng giám đốc Diệp còn chưa tiếp quản công ty, trong công ty có rất nhiều nhân viên có năng lực kém giống như cô ta. Từ sau khi tổng giám đốc Diệp bắt đầu chỉnh đốn, không ít nhân viên đó đều đã bị cắt bỏ...
Nghĩ tới đây, Dung Cẩm chỉ cảm thấy da đầu tê dại!
“Tử Huân Tử Huân! Anh phải cứu em ——” tan việc, Dung Cẩm chạy nhanh như gió đến phòng làm việc của Hứa Tử Huân.
Kết quả, Hứa Tử Huân không có ở trong phòng làm việc.
Dung Cẩm vội vàng chạy ra cửa.
Ngoài cửa Laroe, Dung Cẩm thấy phía trước là cảnh tượng hỗn loạn, cô ta nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Hứa Tử Huân.
Dung Cẩm bước nhanh hơn, chen vào trong đám người đang đi qua đi lại, nhìn thấy một người phụ nữ dồn Hứa Tử Huân đến cửa chiếc xe Mercedes của anh ta.
“Trương Diệc Đình! Buông tay ta!”
“Hứa… Tử… Huân ——” Dung Cẩm bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu bước về phía trước!
Cô ta giơ tay lên, chỉ vào mặt của Trương Diệc Đình nói: “Người phụ nữ này là ai?”
Hứa Tử Huân liếc nhìn cô ta, từ sau khi buổi triển lãm hội họa kết thúc, bọn họ cũng không gặp mặt nữa.
Dung Cẩm cảm thấy dường như Hứa Tử Huân đang tự động rạch ra một cái giới hạn với cô ta, phân biệt rõ ràng, đã rất lâu rồi bọn họ không chung với nhau ăn cơm.
Dung Cẩm nhìn thấy người phụ nữ kia quấn lấy Hứa Tử Huân, lập tức giận dữ!
Dung Cẩm nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Hứa Tử Huân —— Anh còn chưa chính thức chia tay với em đâuđâu, bây giờ anh lại dám chung một chỗ với người phụ nữ khác, anh đang muốn bắt cá hai tay hả?”
Hứa Tử Huân chán ghét đẩy Trương Diệc Đình ra, rống lớn với người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đi đi —— “
Mấy đồng nghiệp đang vây xem xung quanh, bảy miệng tám lưỡi thấp giọng nghị luận, có vài người đi ra ngoài, còn có một số người đứng lùi ra xa, tiếp tục nhìn về bên này.
(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói
Hứa Tử Huân cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Từ sau khi chia tay với Lăng Vi, cuộc sống của anh ta bắt đầu hỏng bét.
Trong ngày hội tuyển dụng của trường học, anh ta bị Diệp Đình vặn gãy cánh tay, trong buổi triển lãm hội họa quốc tế Phương Chu, Diệp Đình đứng ngay trước mặt rất nhiều bậc thầy, doanh nhân, đánh vào mặt mũi của anh ta!
Mà bây giờ, anh ta đã mất đi Lăng Vi...
Còn dính dáng có quan hệ không minh bạch với hai người phụ nữ làm cho người ta chán ghét này nữa chứ.
Hứa Tử Huân chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã rơi vào bóng tối...
Anh ta không kiên nhẫn nói với Dung Cẩm: “Dung Cẩm, em đi trước đi, lát nữa, anh sẽ liên lạc lại với em, bây giờ anh có chút chuyện riêng cần phải giải quyết.”
Dung Cẩm thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, cô ta nhíu chặt mày lại, trợn mắt nhìn hai người trước mắt.
Hứa Tử Huân không đếm xỉa tới cô ta, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Trương Diệc Đình đi.
Bây giờ anh ta đang đứng ở cửa công ty, bị rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ biến mất!
Anh ta rất lo lắng, lo lắng sẽ bị Lăng Vi nhìn thấy...
Mặc dù đã chia tay với Lăng Vi, nhưng... anh ta thật sưh không muốn để cho cô nhìn thấy hình ảnh xấu hổ này của mình.
Cho dù bọn họ đã thật sự chia tay, nhưng anh ta vẫn muốn để cô nhìn thấy mặt tốt của anh ta, ai biết được tương lai có thể có một ngày, cô lại hồi tâm chuyển ý hay không?